Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-03-08 00:40:07
Lượt xem: 14
"Vâng, ba." Ngô Vệ Giang hiếm khi được thư giãn, về nhà hai ngày nhưng vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên về thì phải lo chuyện cãi vã của ba mẹ, hôm qua lại vì chuyện bà nội bị bệnh mà lo lắng.
Hôm nay cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, Ngô Vệ Giang ngồi trên sô pha xem ti vi.
Nửa tiếng sau, bà Ngô mua thức ăn trở về, trong giỏ đầy thức ăn.
"Vệ Giang, con về rồi à, ba con đâu?" Bà Ngô lo xưởng trưởng Ngô vì chuyện hôm qua mà giận mình rồi không về ăn nhà ăn cơm.
"Ba còn chút công việc, đang ở thư phòng, ba nói khi nào ăn cơm thì gọi ba."
"Được rồi, bà nội con khỏe chưa?"
Bà Ngô hỏi thêm, cũng sơ thực sự có chuyện gì xảy ra vì bữa sáng mà mình mua.
"Không sao rồi, đang hồi phục lại. Hôm nay truyền dịch, ngày mai ra viện, mai chúng ta đến đón bà nội."
"Được, không có việc gì là tốt rồi." Bà Ngô gật gật đầu, vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Tại bệnh viện.
Bà cụ ăn no xong, không có việc gì làm liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.
"Tiểu Lưu, cô cũng không phải người ngoài, tôi nói thật lòng với cô, tôi cảm thấy nhất định là con dâu tôi cố ý làm tôi bị tiêu chảy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-211.html.]
Lời nói khẳng định của bà cụ khiến Lưu Thải Hồng rất vui, đây chính là hiệu quả mà bà ta mong muốn.
Không nghĩ tới ông trời cũng giúp mình, bà ta vẫn chưa ra tay mà bà Ngô đã khiến bà cụ không vui.
"Bà ơi, cháu cảm thấy bà chủ không làm chuyện như vậy đâu, làm như vậy thì có lợi gì cho bà ấy đâu. Tuy rằng giữa bà và bà chủ bình thường không quá hòa thuận. Nhưng bà ấy hẳn là không dám làm như vậy. Nếu xưởng trưởng Ngô biết, chắc chắn sẽ mắng bà ấy."
Lưu Thải Hồng nói một cách lấp lửng.
"Con trai tôi đúng là một đứa ngốc nghếch. Năm xưa, tôi đã chọn sẵn một cô gái tốt cho nó, nhưng nó không nghe, nhất quyết muốn cái gì mà tự do yêu đương, thật ra là bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi. Đáng ra trước kia tôi không nên để cô ta bước vào cửa nhà họ Ngô. Lúc cô ta sinh con, tôi bị đau lưng vì làm nông. Cô nói xem, sao tôi có thể đến chăm được, nếu tới không phải là tới quấy rối sao. Tôi nói để bà ngoại đứa nhỏ đến chăm sóc, sau đó cô ta còn bảo đứa trẻ đừng gọi tôi là bà nội. Cô nói xem, cái này giống lời con người nên nói sao?"
Bà cụ kể khổ với Lưu Thải Hồng, đương nhiên, trong lời này có bao nhiêu là thật lòng cũng không biết.
"Ôi trời, vậy thật đúng là không may. Cũng không trách bà được, bà ngoại đứa nhỏ ở ngay trong thành phố, tới chăm sóc con gái sau sinh cũng không có gì ghê gớm. Bà chủ thật sự không nên làm như vậy, không cho đứa trẻ nhận bà nội."
Những lời này Lưu Thải Hồng ngược lại là nói thật lòng, nghĩ đến bà ta và Vương Mộng Mộng, bà ta chắc chắn sẽ không thấy phiền, mà còn rất vui lòng chăm sóc con gái sau khi sinh, để cho người khác chăm sóc bà ta lại không yên tâm.
"Đúng vậy, cô ta chính là kiểu không biết điều, thật sự là gia môn bất hạnh. Những lời này tôi không dám nói trước mặt con trai tôi, bình thường áp lực công việc của nó cũng đã nhiều rồi, tôi không muốn làm nó phiền lòng thêm. Nhưng cô nhìn cô ta xem, cứ ba ngày lại cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày lại cãi một trận lớn..." Bà cụ càng nói càng hăng…
Thôn Phong Thu Loan.
Sau khi xong việc, Trương Vũ lấy nước nóng lau rửa cho Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Không cần phải thẹn thùng, anh cũng đã nhìn thấy hết và sờ qua rồi mà." Trương Vũ cười đùa.
“Nhưng đó là ban đêm, còn bây giờ là ban ngày." Mặt Vương Tiểu Thanh đỏ bừng, phía dưới cũng hơi khó chịu, cảm giác đau và căng.