Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-03-07 10:24:43
Lượt xem: 22
"Ôi chao, con trai, con về rồi, tốt quá, sao không báo trước một tiếng", xưởng trưởng Ngô phấn khởi đứng dậy, từ sau khi con trai đi bộ đội, mỗi năm chỉ có thời gian đón năm mới mới có thời gian trở về.
"Vệ Giang, cuối cùng cháu cũng về rồi, bà nội nhớ cháu lắm," bà cụ cũng vui mừng không ngớt.
"Bà nội, cháu cũng nhớ bà, cho nên cháu về đón Tết cùng bà," Ngô Vệ Giang năm nay hai mươi hai tuổi, đã đi bộ đội ba bốn năm, mỗi năm chỉ có dịp Tết mới trở về một chuyến.
"Đây là cậu chủ phải không, chào cậu chủ," Lưu Thải Hồng nghe thấy tiếng, từ bếp bước ra, thấy một thanh niên cao ráo, đẹp trai, hóa ra là con trai của xưởng trưởng Ngô.
Lưu Thải Hồng nhìn không chớp mắt, chàng trai tốt thế này, nếu làm con rể mình thì tốt quá.
Nếu được như vậy thì bà ta cũng không cần di quyến rũ xưởng trưởng Ngô nữa, nhưng chắc cậu ấy không thích con gái mình, Lưu Thải Hồng cũng tự biết điều này.
"Ba, đây là?" Ngô Vệ Giang không biết người phụ nữ này.
"Ồ, để ba giới thiệu cho con, đây là bảo mẫu nhà mình, đã làm việc ở nhà ta hơn nửa năm rồi, cô ấy họ Lưu, con cứ gọi là dì Lưu là được."
Xưởng trưởng Ngô giới thiệu đơn giản một chút.
"Dì Lưu," Ngô Vệ Giang lễ phép đáp lại.
"Chào cậu chủ, cậu chủ đi nghỉ ngơi một chút, tôi lên dọn phòng cho cậu,"
Lưu Thải Hồng khéo léo xách hành lý của Ngô Vệ Giang lên lầu, phòng của Ngô Vệ Giang kế bên phòng xưởng trưởng Ngô.
"Được, cảm ơn dì." Ngô Vệ Giang cởi mũ, thắc mắc nhìn lên lầu hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-194.html.]
"Mẹ con đâu, đang ngủ trên lầu à?" Ngô Vệ Giang hỏi.
"Bà ấy, ôi, Vệ Giang, chuyện này nói ra rất dài dòng, ba và mẹ con cãi nhau, mẹ con về nhà ngoại hai ngày nay rồi, vẫn chưa về", xưởng trưởng Ngô thẳng thắn nói.
"Gì ạ, ba lại làm mẹ con giận rồi sao?" Ngô Vệ Giang biết ba mẹ mình hay cãi nhau, nhưng ít khi cãi nhau ầm ĩ đến mức mẹ phải về nhà ngoại.
"Không phải ba cháu chọc giận mẹ cháu đâu, là ba cháu ra ngoài xã giao uống say, mẹ cháu lại không đắp chăn cho ba cháu, bây giờ đang là mùa đông. Để cho ba cháu bị cảm lạnh, bà mới nói vài câu, mẹ cháu liền cãi nhau ầm ĩ với ba cháu. Cháu nói xem, mẹ cháu có quá đáng không?"
Xưởng trưởng Ngô còn chưa kịp nói, bà cụ đã không kiềm chế được, bà cụ nghe ra Ngô Vệ Giang đang đứng về phía mẹ mình, vừa mở miệng ra đã nói ba làm mẹ giận.
"Có đúng vậy không ba?"
Ngô Vệ Giang có chút không tin, anh hiểu mẹ mình là người thế nào, chắc phải có lý do nào khác.
"Thực ra, chuyện ba uống rượu say chỉ là chuyện nhỏ, mẹ con cứ khăng khẳng nói ba có người khác, bảo ba ngoại tình. Còn nói ba làm mà không nhận, con nói xem, ba không làm thì sao có thể thừa nhận được. Chuyện này, ba cũng tức giận lắm, ba là người thế nào, chẳng lẽ bà ấy còn không biết sao, vậy mà bà ấy còn nghi ngờ ba."
Xưởng trưởng Ngô trút bầu tâm sự với con trai xong, cảm thấy vô cùng bức xúc. Không biết vợ ông nghe được tin đồn không hay từ đâu, rồi cứ như kẻ mất trí, làm ầm lên nói rằng ông có người tình bên ngoài.
“Ba, con nghĩ rằng giữa ba và mẹ có sự hiểu lầm. Nếu nói về chuyện ngoại tình, con tin rằng ba sẽ không làm ra loại chuyện đó.”
Ngô Vệ Giang biết ba mình là người có trách nhiệm, không có khả năng làm ra những chuyện như vậy. Thường ngày ông còn dạy mình nếu như có đối tượng nhất định phải chung thủy, không được lăng nhăng.
“Hôm đó, ba cũng cảm thấy buồn vì lời mẹ con nói, lại thêm bị cảm, cũng chưa khỏe hẳn, nên cũng chưa tới nhà ngoại tìm mẹ con.”
Xưởng trưởng Ngô giải thích. Thực ra, ông cũng muốn để vợ bình tĩnh lại trước.
“Ngày mai là đêm hai ba rồi, ngày mai con sẽ cùng ba đi đón mẹ về nhé. Con cũng muốn đến thăm ông bà ngoại.”