Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-03-07 17:24:28
Lượt xem: 33

Cúi đầu nhìn xuống, thấy Vương Tiểu Thanh cư nhiên ngủ thiếp đi, Trương Vũ cẩn thận ôm cô, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán, mũi, má, môi, chỉ chạm nhẹ nhàng, sợ đánh thức cô.

Trương Vũ ngửi thấy hương thơm từ cơ thể thiếu nữ, anh cũng dần bình tĩnh lại và cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi Vương Tiểu Thanh tỉnh dậy, trời đã xám xịt, gần tối rồi, Trương Vũ vẫn còn chưa tỉnh, trong chăn đang rất ấm áp.

Vương Tiểu Thanh rón rén rời giường, mặc lại quần áo, tranh thủ Trương Vũ còn đang ngủ, lấy thức ăn ra.

Trong không gian có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn lúc trước cô dự trữ, Vương Tiểu Thanh lấy ra đậu hũ chiên, khoai tây, nấm hương, thịt ba chỉ.

Kết hợp với thịt bò và thịt cừu hôm nay Trương Vũ mua, Vương Tiểu Thanh rửa sạch và thái lát, không cần nấu cơm, lát nữa nấu mì ăn.

“Tiểu Thanh, sao em không gọi anh dậy?” Trương Vũ mặc nquần áo tử tế xong bước ra từ phòng ngủ.

“Không sao. tối nay ăn lẩu. rất đơn giản. anh tới nhóm lửa đi.”

Vương Tiểu Thanh mang hai chiếc ghế nhỏ lại, tối nay hai người ngồi dọcm theo nồi lẩu, ăn lẩu là được.

“Được.” Trương Vũ lập tức đi nhóm lửa.

Đầu tiên Vương Tiểu Thanh cho dầu vào nồi, đợi nóng rồi thêm tỏi, gừng, ớt bột, tương ớt, xào cho thơm. Sau đó cho nước sôi vào.

Đợi nước sôi lên, hai người liền bắt đầu ăn.

Thả khoai tây, đậu hũ, thịt, nấu vài phút là có thể ăn.

“Anh mau nếm thử, cách ăn này anh có thích không?” Vương Tiểu Thanh gắp hai miếng thịt cừu và thịt bò nhúng vào bát Trương Vũ.

“Ừm, ăn ngon, cay cay, ăn xong không thấy lạnh nữa.” Trương Vũ gật đầu.

Hai người ăn đến mức cởi cả áo khoác ra vì quá nóng.

Khi gần hết thịt, Vương Tiểu Thanh thả mì vào trong nồi lẩu.

Bữa lẩu kết thúc bằng một bát mì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-186.html.]

Rửa bát xong, Trương Vũ vẫn chưa muốn về.

“Hửm?” Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ, ám chỉ anh nhanh chóng đi về.

“Anh không muốn về, anh muốn ngủ cùng em, một mình em ngủ thì lạnh lắm.” Trương Vũ vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Tiểu Thanh, hy vọng cô có thể đáp ứng.

“Phì!” Vương Tiểu Thanh cười ra tiếng.

“Anh muốn ngủ ở đây cũng được, nhưng anh phải hứa không được làm bậy.” Vương Tiểu Thanh ám chỉ anh không được quá trớn.

“Được, anh hứa sẽ không động vào em.” Trương Vũ lập tức đồng ý.

“Em đi rửa mặt.” Vương Tiểu Thanh mang nước vào phòng ngủ, thực ra là vào không gian, cô tắm rửa rồi thay đồ ngủ, rồi nằm lên giường.

“Trương Vũ, giúp em đổ nước, em đợi anh trên giường.” Vương Tiểu Thanh dù chưa buồn ngủ lắm, nhưng lại không biết làm gì, nằm trên giường vẫn âm hơn.

“Được.” Trương Vũ mang nước ra ngoài, rửa mặt và chân, thực ra nước đó Vương Tiểu Thanh chưa dùng.

Mười phút sau, Trương Vũ đóng cửa lại, nằm lên giường, ôm Vương Tiểu Thanh.

“Tiểu Thanh, anh không ngờ chúng ta có thể ngủ chung giường nhanh như vậy, về sau quay lại giường của anh, chắc anh sẽ mất ngủ mất.” Trương Vũ thật lòng nói.

“Haha, chiều nay không nên cho anh lên giường nằm, giờ anh lại nghiện rồi.” Vương Tiểu Thanh nằm trong vòng tay Trương Vũ, cảm giác vô cùng an toàn.

“Tiểu Thanh, anh muốn hỏi em một chuyện.” Trương Vũ do dự, rồi mở lời.

“Chuyện gì?” Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn anh.

“Em... sao em không về nhà ăn Tết, em...” trước đây Trương Vũ biết Vương Mộng Mộng là chị kế của cô, nhưng không biết cha cô đã mất.

“Em không còn ai thân thích, không còn ai cả.” Vương Tiểu Thanh thật lòng nói, mẹ đã mất sớm, bên ngoại đã cắt đứt liên lạc từ lâu, bên nội thì ông bà không thích cháu gái, cũng không quan tâm cô, Vương Tiểu Thanh không coi họ là người thân.

“Anh xin lỗi, anh không nên nhắc đến chuyện buồn của em, anh không biết, anh cứ tưởng em với cha quan hệ không tốt nên mới không về, không ngờ...”

Trương Vũ hối hận đến mức muốn cho mình một cái tát, hôm nay anh mới biết tin này, cô gái của anh thực ra là một cô nhi.

Loading...