Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 183

Cập nhật lúc: 2025-03-07 17:24:22
Lượt xem: 39

“Em đan là đẹp nhất thế giới.” Trương Vũ đeo găng tay, rất vui.

“Thôi đi, đừng ba hoa nữa, chúng ta đi nhanh đi, kẻo chút nữa đồ ngon bị người ta mua hết.”

Vương Tiểu Thanh lên xe, bảo Trương Vũ khóa cửa, cô đi trước, Trương Vũ đạp nhanh, rất nhanh sẽ đuổi kịp.

Hôm nay cả hai đều đi chậm, bởi vì đi nhanh gió mạnh, sẽ rất lạnh.

Đến thị trấn, quả nhiên rất đông người đi mua đồ.

“Tiểu Thanh, anh đi chợ đen mua thịt, em có đi cùng anh không hay là…?” Trương Vũ muốn đi chỗ anh mặt sẹo trước, không muốn liên lụy tới Vương Tiểu Thanh.

“Em không đi cùng anh đâu, nem đi trung tâm mua sắm xem quần áo, tới mười một giờ rưỡi em sẽ đợi anh ở cửa chợ đen.”

Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, trước mười một giờ rưỡi là đủ để giao dịch với anh mặt sẹo.

“Được, thấy quần áo mình thích thì mua. anh sẽ trả tiền, đừng tiết kiệm.” Trường Vũ trước khi đi còn dặn dò một chút.

“Biết rồi, biết rồi, anh đi nhanh đi.” Vương Tiểu Thanh bảo anh im lặng với vẻ mặt vui vẻ.

Thấy Trương Vũ đạp xe đi xa, Vương Tiểu Thanh mới vào nhà vệ sinh, cải trang một chút, lần này thêm mũ mới, mũ bà già, rất ấm áp, không sợ gặp phải Trương Vũ.

Đến chỗ anh mặt sẹo, quả nhiên Trương Vũ cũng ở đó, Trương Vũ còn đang bàn bạc với anh mặt sẹo, nói lâu rồi không gặp chị câm.

Anh mặt sẹo nói chắc sắp đến rồi, tháng nào chị ấy cũng đến, không bỏ sót một lần, không nghĩ tới vừa nói Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.

“Chị đến rồi, mời ngồi, lão nhị mau lấy giấy bút ra.” Anh mặt sẹo thấy chị Câm đến, nhanh chóng đi rót trà, trông giống như đón thần tài vậy.

Trương Vũ cũng nhanh chóng đi lấy giấy bút từ trong nhà ra, đưa cho chị Câm, chị Câm nhận lấy ngay, bắt đầu viết.

“Trước Tết nhiều người mua đồ, anh có thể lấy thêm hàng, rau dưa, hoa quả, lương thực, cần bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”

Anh mặt sẹo nhìn tờ giấy, vui vẻ nhướng mày với Trương Vũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-183.html.]

“Chị, tôi cần mười tấn gạo, một tấn bột, mỗi loại rau dưa, hoa quả năm trăm cân, năm nghìn quả trứng.”

Rõ ràng anh mặt sẹo đã bàn bạc với Trương Vũ từ trước.

"Được, không vấn đề gì, một giờ sau đến nhận hàng"

Những điều khác Vương Tiểu Thanh không cần phải viết thêm, bọn họ đã hợp tác nhiều lần và hiểu rõ quy tắc của nhau.

"Được, không vấn đề." Anh mặt sẹo gật đầu.

Chị Câm lập tức đứng dậy cáo từ.

Ra khỏi không gian, Vương Tiểu Thanh phải đi đến kho hàng, không dám đi xe đạp vì Trương Vũ biết xe đạp của cô, biết vậy đáng lẽ nên mua thêm một chiếc xe đạp.

May thay, Vương Tiểu Thanh thông minh, trên đường bắt gặp một chị, nhờ chị ấy chở cô ra bờ sông, cô trả chị ấy năm xu, chị ấy liền vui vẻ đồng ý.

Chị gái kia nhanh chóng chở Vương Tiểu Thanh ra bờ sông, Vương Tiểu Thanh cũng vui vẻ trả tiền.

Vương Tiểu Thanh lấy chìa khóa ra mở cửa kho hàng, vào trong rồi kéo cửa lại, trước tiên kiểm tra xem bên trong có ai không, đây là thói quen của Vương Tiểu Thanh.

Nếu như có ai đó bên trong đang lén nhìn, cô sẽ gặp rắc rối lớn, sau khi xác nhận không có ai, Vương Tiểu Thanh mới nhanh chóng lấy ra những thứ anh mặt sẹo yêu cầu.

Kho hàng gần như không còn chỗ để chứa nữa, cuối cùng cũng xếp xong.

Đợi đến mười một giờ, anh mặt sẹo và Trương Vũ dẫn theo vài người đến.

Theo thói quen, họ kiểm tra hàng hóa trước, nhưng chỉ xem qua loa, chưa bao giờ Vương Tiểu Thanh để thiếu cân, thiếu số lượng.

Chất lượng mỗi lần đều rất tốt, không có hàng hỏng, đây cũng là điều khiến anh mặt sẹo và Trương Vũ ngạc nhiên.

Nhưng bọn họ không dám hỏi, chỉ thầm câu nguyện trong lòng, mong sao vị thân tài này luôn hợp tác làm ăn với bọn họ.

“Chị làm nhanh thật đấy, đây là một vạn tiền mặt, còn có thêm một số phiếu.” Anh mặt sẹo hài lòng gật đầu, rồi đưa qua một phong bì.

Loading...