Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-03-06 21:16:35
Lượt xem: 39
Trương Dũng lên núi chặt củi, Tào Triệu Đệ đang ngủ ngon, cứ tới ngày nghỉ hết ăn thì lại ngủ.
Lúc chạng vạng, Vương Tiểu Thanh mang quà đến.
“Bác Vương, cháu đến rồi.” Vương Tiểu Thanh thấy bà Vương đang ngồi ở cửa, không biết có phải đang đợi mình hay không.
“Tiểu Thanh, cháu đến rồi, nhanh, nhanh, mau vào nhà ngồi.” Bà Vương kéo Vương Tiểu Thanh đi tới trước bàn trong sân ngồi xuống, rồi xoay người đi rót nước.
Trương Dũng nghe thấy là Vương Tiểu Thanh đến, liền kéo Tào Chiêu Đệ từ trong phòng đi ra.
“Tri thức Vương cô đến rồi.” Trương Dũng chào hỏi.
“Chào anh Trương, chào chị dâu.” Vương Tiểu Thanh chủ động chào Tào Chiêu Đệ.
Tào Chiệu Đê gật đầu không gây chuyện.
“Nào, uống nước đi.” Bà Vương bưng tới một ly nước đường đó, Vương Tiểu Thanh uống một ngụm, thấy quá ngọt, nên không muốn uống nữa.
“Cảm ơn bác, nước ngọt quá. Bác gái, đây là quà cháu mua tặng bác, bác xem có thích không.”
Vương Tiểu Thanh lấy chiếc áo dài tay ra ra đưa cho bà Vương.
“Ôi, áo đẹp quá, chắc đắt lắm nhỉ, bà già này đâu cần mặc đồ đẹp như thế đâu.”
Bà Vương sờ sờ thử, vừa sờ qua chất liệu liền biết không rẻ, chắc phải mười mấy hai mươi đồng.
“Không đắt đâu bác, bác gái bác thử xem có vừa không.” Vương Tiểu Thanh thúc giục.
“Đúng vậy mẹ, đây là tấm lòng của Tiểu Thanh, mẹ nhận lấy đi, mẹ đi thử một chút.” Trương Vũ nghe thấy cũng từ trong bếp đi ra.
“Anh Trương, đây là kính râm em mua tặng anh, sau này lái máy kéo không sợ bị nắng làm chói mắt nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-177.html.]
“Chị dâu, đây là khăn lụa em mua cho chị, là hoa văn thịnh hành nhất ở thành phố.” Vương Tiểu Thanh cũng đưa quà cho hai người.
“Ôi, như vậy thật ngại quá, tốn kém cho em rồi.” Tào Chiêu Đệ miệng thì nói là ngại, nhưng trong lòng lại vui vẻ muốn chết, lập tức nhận lấy khăn lụa ngay. Chiếc khăn lụa này quá đẹp, trong thôn chưa thấy ai đeo khăn lụa đẹp như này.
“Áo vừa vặn lắm, Tiểu Thanh, cháu thật biết mua đồ.”
Bà Vương mặc áo mới đi ra, mọi người nhìn qua, quả nhiên thấy rất vừa vặn, màu sắc cũng phù hợp, làm cho bà Vương trông trẻ hơn vài tuổi.
“Ôi, mẹ mặc áo này đẹp quá, hôm nay mẹ mặc áo này ăn cơm luôn đi, không cần cởi ra.” Trương Dũng cũng khen.
Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ nhìn nhau cười.
“Sắp ăn cơm rồi.” Trương Vũ nói xong lại quay vào bếp bận rộn tiếp, Trương Dũng cũng vào giúp một tay, ba người phụ nữ ngồi trong sân nói chuyện.
Hôm nay Tào Chiêu Đệ nể tình Vương Tiểu Thanh tặng quà cho mình nên không nói gì khó nghe, mọi người chỉ tám chuyện một chút về chuyện trong thôn.
“Phải nói là, Trương Hồng Châu gả đến nhà Nhị Cẩu đúng là hưởng phúc.” Tào Chiêu Đệ vừa ăn hạt dưa vừa tám chuyện.
“Hưởng phúc gì?” Bà Vương hỏi.
“Cô ta bị sảy thai, nhưng cô ta đã ở nhà nghỉ ngơi cả một tháng rồi mới đi làm lại. Con nhớ chị dâu ở nhà con cũng sảy thai, nhưng chỉ nghỉ nửa tháng đã đi làm lại rồi. Mẹ nói xem nhà Nhị Cẩu có phải là đối xử với cô ta không tệ không.”
Tào Chiêu Đệ cảm thấy Trương Hồng Châu còn rất biết chọn chồng, từ khi gả đến nhà Nhị Cẩu, Nhị Cẩu cư nhiên bắt đầu đi làm, trước đây không bao giờ thấy anh ta đi làm, tuy rằng hiện tại làm không nhiều lắm, công điểm thấp, nhưng tốt xấu gì cũng không phải kiểu hết ăn rồi lại nằm.
“Theo mẹ thấy thì không tốt được bao lâu đâu, nhà Nhị Cẩu chỉ tạm thời đối tốt thôi.” Bà Vương hiểu rõ một nhà Nhị Cẩu.
“Đúng vậy, cái cô Trương Hồng Châu kia cũng không dễ đối phó, cũng rất ghê gớm.” Tào Chiêu Đệ nói một cách hứng thú.
“Ăn cơm thôi, các đồng chí.” Trương Dũng bưng lên một đĩa trứng xào hẹ và một đĩa thịt lợn rang cháy cạnh.
Vương Tiểu Thanh vào bếp hỗ trợ bưng đồ ăn lên, Trương Vũ lại đẩy cô ra, nói không cần.