Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-03-06 21:15:53
Lượt xem: 42

“Được, anh làm cho em,” Trương Vũ cũng đi vào theo.

“Được, anh làm đi,” Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, nhớ lại chuyện anh vừa nói về việc quay lại thành phố, vốn dĩ cô muốn học đại học, sớm muộn gì cũng phải trở về thành phố, vậy còn Trương Vũ thì sao.

Nghĩ xong, Vương Tiểu Thanh lấy tài liệu ôn tập trung học từ phòng ngủ ra.

“Em đang đọc sách?” Trương Vũ vừa nhóm lửa, vừa liếc nhìn Vương Tiểu Thanh.

“Đúng vậy, kiến thức trung học, sợ mình quên mất, có thời gian liền xem lại,” Vương Tiểu Thanh thành thật trả lời.

Trương Vũ khó hiểu nhìn cô, cô đã nói không muốn học đại học Công Nông Binh, giờ lại đọc sách, chẳng lẽ...

“Trương Vũ, anh có muốn học đại học không?”

Vương Tiểu Thanh biết Trương Vũ đã từng học trung học, trong đầu nảy ra một ý nghĩ táo bạo, cô và Trương Vũ, hai người bọn họ có thể cùng nhau học đại học.

“Anh đã từng nghĩ đến, nhưng bây giờ chẳng phải đã hủy bỏ kỳ thi đại học rồi sao?” Trương Vũ lấy cơm ra, chuẩn bị làm món cơm chiên trứng.

“Em nghe nói, trong vòng ba năm nữa, sẽ khôi phục kỳ thi đại học,” Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ trả lời.

“Thật sao? Nếu là như vậy thì đúng là nên suy nghĩ đến việc đi học đại học.” Trương Vũ trầm tư.

“Nếu anh cũng muốn đi học, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ôn tập, cùng nhau đi học đại học.” Vương Tiểu Thanh đưa ra lời mời.

“Được,” Trương Vũ gật đầu, kiên định với suy nghĩ của mình, anh muốn cùng cô đi tiếp quãng đường về sau.

Vương Tiểu Thanh vui vẻ đến mức không thể đọc sách nổi nữa, ném sách xuống, đi rửa một ít đào và lê ra ngoài ăn.

“Ăn cơm thôi, cơm chiên trứng xong rồi,” Trương Vũ bưng hai bát cơm lên.

“Hôm nay là một ngày đặc biệt, anh không chuẩn bị gì, chúng ta ăn tạm cơm chiên trứng, lần sau anh sẽ bù lại.”

Trương Vũ cảm thấy mình đã khiến Vương Tiểu Thanh phải thiệt thòi rồi.

“Không sao, cơm chiên trứng cũng ngon mà,” trong không gian của Vương Tiểu Thanh cái gì cũng có, trước đó không lấy ra, nên lúc này cũng không tiện để lấy ra.

Trương Vũ cũng cảm thấy mặc dù chỉ là cơm chiên trứng bình thường, nhưng ăn cùng người mình thích, so với sơn hào hải vị còn ngon hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-156.html.]

Trương Vũ ngốc nghếch nhìn Vương Tiểu Thanh, giống như cô là món ăn kèm của mình.

Vương Tiểu Thanh bị anh nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, dùng tay che mặt lại.

“Anh có để cho người ta ăn cơm nữa không?” Vương Tiểu Thanh bĩu môi kháng nghị.

“Được, được, anh không nhìn nữa, mau ăn đi.” Trương Vũ cúi đầu ăn cơm.

Hai người cuối cùng cũng ăn cơm xong trong yên tĩnh.

Trương Vũ rửa bát, Vương Tiểu Thanh thì sắp xếp sách trong không gian, trước đó đã lấy không ít sách từ trạm phế liệu, sắp xếp ra một bộ tài liệu ôn tập toàn diện.

“Trương Vũ, những cuốn sách này cho anh, lát nữa anh mang về, có thời gian thì xem.” Vương Tiểu Thanh từ phòng ngủ lấy ra để trên bàn.

“Được,” Trương Vũ rửa bát xong, vẫn không nỡ rời đi.

“Sao vậy, anh muốn ở lý ở đây sao,” Vương Tiểu Thanh bĩu môi nhìn anh có vẻ như không có ý định rời đi.

“Đúng vậy, anh làm người canh cửa cho em được không?” Trương Vũ biết cô đang trêu mình.

“Anh dám giành chén cơm của Tiểu Hội, lát nữa em gọi Tiểu Hội cắn anh”

Tiểu Hội chính là chú chó nhỏ mập mạp mà lúc trước Trương Vũ đã tặng cho cô, bây giờ đã lớn rồi.

Chú chó này dường như không thích ở nhà, suốt ngày đuổi gà đuổi vịt bên ngoài.

Có lúc tận mấy ngày liền Vương Tiểu Thanh không thấy nó, mọi người nói Tiểu Hội đang động dục cho nên không về nhà.

“Hôm nay nó lại không ở nhà,” Trương Vũ cuối cùng cũng nhận ra, anh thường xuyên đến nhà cô nhưng cũng không hay thấy nó.

“Đúng vậy, nó đi tìm đối tượng của nó rồi.” Vương Tiểu Thanh đùa.

“Giống như anh thôi, bám riết ở nhà bạn gái không chịu đi,” Trương Vũ cầm sách chuẩn bị đi về.

“Mau về đi, về nhanh đi.” Vương Tiểu Thanh đẩy Trương Vũ ra ngoài.

“Khoan đã, có thể hôn một cái nữa không?” Trương Vũ nghiêm túc nhìn Vương Tiểu Thanh, rồi nhìn vào đôi môi của cô.

Loading...