Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-03-05 17:39:30
Lượt xem: 37
Cô không dám tin, Trương Vũ đây là đang thổ lộ với mình sao? Vương Tiểu Thanh quay đầu đi, không biết nên làm gì, nên đồng ý hay thử thách thêm.
“Đinh!” Tiếng loa báo đi làm vang lên, Vương Tiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi làm thôi, đi nào.”
Vương Tiểu Thanh đứng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Vũ. Trương Vũ nói ra lời trong lòng của mình xong, hình như anh vẫn còn hơi kích động. Dù Vương Tiểu Thanh không nói gì, cũng không phản hồi gì, nhưng chỉ cần cô không từ chối, thì chứng tỏ cô không phản đối.
Những điều này đều là lời khuyên từ đám đàn em, có vẻ rất hữu ích, Trương Vũ nghĩ sau này sẽ thường xuyên học hỏi kinh nghiệm từ họ.
Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh khóa cửa cẩn thận rồi đi làm.
Gần đây mọi người đang thu hoạch lạc và ngô. May mắn thay, đội trưởng phân công nữ đồng chí đi thu hoạch lạc, nam đồng chí đi thu hoạch ngô. Thu hoạch ngô rất cực. lá ngô chạm vào rất dễ làm người ta bị ngứa.
Không ngờ Trương Vũ lại lén đi giúp Vương Tiểu Thanh làm việc vào buổi trưa. Buổi chiều đi làm lại, Vương Tiểu Thanh ra đồng thấy công việc của mình chỉ còn lại một chút, chậm rãi làm một hai tiếng là có thể hoàn thành.
Vương Tiểu Thanh cảm thấy ấm áp, loại cảm giác này cũng không tồi.
Vương Tiểu Thanh nhanh chóng làm xong một phần công việc, rồi đi ra gốc cây nghỉ ngơi. Mùa thu năm nay thời tiết nóng bức, vẫn còn khả năng, làm việc muộn hơn một chút sẽ đỡ hơn.
Vương Tiểu Thanh đang ngủ dưới gốc cây thì bị Vương Mộng Mộng mách lẻo với đội trưởng.
“Đội trưởng, đội trưởng đến mà xem, Vương Tiểu Thanh thì đang ngủ ngon, còn chúng tôi thì làm việc mệt muốn chết, cô ta lại tới gốc cây nằm ngủ, thật là quá đáng.”
Vương Mộng Mộng nói một cách tự mãn, đội trưởng không nói gì, định trước tiên đến xem rồi nói sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-151.html.]
“Tiểu Thanh, đừng ngủ nữa, đội trưởng đến rồi.” Một bác gái bên cạnh đẩy Vương Tiểu Thanh một cái, cô tỉnh dậy, duỗi người rồi tiếp tục làm nốt công việc còn lại.
“Đội trưởng, đội trưởng thấy tôi nói có đúng không, cô ta thấy đội trưởng đến mới dậy.” Vương Mộng Mộng đắc ý vênh váo.
Đội trưởng nhìn Vương Tiểu Thanh, rồi nhìn công việc trên đồng, và cả công việc của Vương Mộng Mộng.
“Cô ấy có ngủ hay không thì liên quan gì đến cô? Cô không lo làm việc đi mà chỉ lo nhìn người khác ngủ. Cô ấy ngủ, nhưng đã làm xong công việc, trong hôm nay lấy được bốn công điểm rồi, còn cô mới làm được một nửa thôi. Lo mà làm việc đi, đừng có mà suốt ngày đi dòm ngó người khác nữa.”
Đội trưởng lắc đầu, rồi rời đi. Ông cảm thấy thật vô lý khi đi tin lời Vương Mộng Mộng rằng Vương Tiểu Thanh lười biếng làm việc.
Vương Mộng Mộng kinh ngạc nhìn nhiệm vụ của Vương Tiểu Thanh sắp hoàn thành, tức đến mức đỏ mặt, chỉ có thể nhanh chóng đi làm việc. Vì đi mách lẻo nền làm chậm trễ một ít thời gian.
Vương Tiểu Thanh đắc ý nháy mắt với Vương Mộng Mộng, rồi lấy từ trong túi áo ra hai viên kẹo đưa cho bác gái vừa gọi mình dậy.
“Bác gái, bác mang về cho cháu ăn, cho ngọt miệng.” Vương Tiểu Thanh ân oán phân minh, bác gái giúp mình thì đương nhiên phải đền đáp lại.
“Ôi, như vậy thật ngại quá, cảm ơn cháu nhé, tri thức Vương”
Bác gái vui vẻ nhận lấy, không nghĩ tới chỉ một việc nhỏ như vậy lại được hai viên kẹo, trí thức Vương cũng thật hào phóng. Về nhà, chắc chắn cháu trai cháu gái sẽ rất vui.
Vương Tiểu Thanh về nhà lúc bốn giờ chiều, dân làng cũng không thấy lạ gì, bọn họ đều biết Vương Tiểu Thanh thường xuyên như vậy.
Tào Chiêu Đệ nhìn thấy, trong lòng rất không thoải mái, Trương Vũ này, cũng thật là.
Tri thức Vương người ta còn chưa gả vào nhà, mà Trương Vũ cứ luôn đi làm không công cho người ta, có sức lực sao không đi giúp đỡ chị dâu này một chút.