Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 147
Cập nhật lúc: 2025-03-05 17:39:23
Lượt xem: 39
“Ngày mai em không có thời gian, em phải đi mua đồ rồi, xin lỗi nhé, anh Trương.”
Vương Tiểu Thanh từ chối, cũng không phải vì không muốn đi, chỉ là cảm thấy mối quan hệ không rõ ràng, đi xem phim như thế này thì hơi kỳ lạ, sao Trương Vũ lại không hiểu ý chứ.
Trương Vũ phải để mình chờ bao lâu nữa, thà lạnh nhạt với anh một chút, xem anh dưới tình thế cấp bách, có vội vàng mà tỏ tình không.
“Ồ, được rồi, vậy em nghỉ sớm đi.” Trương Vũ có chút thất vọng, nhìn Vương Tiểu Thanh vào đến cửa nhà rồi mới quay lưng đi về.
Trương Vũ không nghĩ tới lời mời của mình lại bị cô từ chối, rốt cuộc là vì sao chứ.
Trương Vũ nghĩ mãi không ra, trước đây mối quan hệ của anh và Vương Tiểu Thanh rõ ràng đang rất tốt, lần đó bọn họ còn từng ôm nhau dưới sườn núi.
Trương Vũ ngồi trên giường, thất thần, liệu có phải mình đã làm gì sai khiến cô tức giận hay không.
“Em trai ăn cơm đi.” Trương Dũng ở bên ngoài gõ cửa.
“Em không ăn.” Trương Vũ nằm trên giường, cảm thấy làm gì cũng không có sức lực, tình trạng này có thể gọi là “ăn không ngon ngủ không yên”.
Trương Vũ mất ngủ cả đêm, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân gì, nhớ ra Vương Tiểu Thanh thích ăn trái cây, ngày mai đi chợ đen xem xem có loại trái cây nào ngon không.
Nghĩ xong liền thức dậy, chuẩn bị đi lái máy kéo.
Vương Tiểu Thanh tối qua lại ngủ rất ngon, sáng hôm sau cũng dậy sớm, dậy muộn hơn máy kéo một chút, cũng không dám dậy trễ quá, quá trễ trời rất nắng.
Cô đạp xe thong thả đi lên thị trấn, đầu tiên đi đến chợ đen, lần này cô đi mua đồ nên không cần cải trang.
Vương Tiểu Thanh mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ sọc màu vàng, quần dài màu đen, đơn giản lại thời trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-147.html.]
Đi dạo chợ đen một vòng, thấy một số dây buộc tóc và kẹp tóc đẹp mắt, liền mua vài cái.
Lại thấy có người bán dép nữ, sao trước đây không thấy nhỉ, bây giờ mùa hè cũng sắp qua rồi, nên cô không mua nữa.
Lại đi thêm một chút, thấy trên vỉa hè bày bán nhiều đồ chơi kỳ lạ, chọn lựa một lúc, thấy có một chiếc harmonica khá đẹp, rất tinh xảo nhưng giá hơi đắt, giá một đồng.
Vương Tiểu Thanh thấy cũng khá đẹp liền mua ngay.
Những thứ khác dường như cũng không có gì đặc biệt, có rất nhiều gian hàng bán lương thực và vải vóc, cũng có chỗ bán thịt không cần phiếu nhưng giá lại đặt hơn cửa hàng thực phẩm phụ
Dù sao Vương Tiểu Thanh cũng không thiếu phiếu, không cần thiết phải mua thịt ở đây, liền rời khỏi chợ đen, đi đến cửa hàng thực phẩm phụ mua một ít sườn, móng giò, thịt ba chỉ, thịt nạc và một ít mỡ lợn.
Mua xong những thứ này, cô lại đi đến trung tâm thương mại, mua một chiếc váy dài màu hồng phấn. Khi mặc vào, cô cảm thấy rất hợp với mình, cộng thêm nhân viên bán hàng không ngừng khen ngợi.
“Đồng chí, cô mặc chiếc váy này trông như ngôi sao điện ảnh vậy, giảm giá cho cô 20%, thật đấy, cô mua đi.”
“Được rồi, tôi sẽ lấy chiếc váy này. Bao nhiêu tiền vậy?” Vương Tiểu Thanh cũng khá thích chiếc váy này.
“Sau khi giảm giá là mười tám đồng bốn xu.” Nhân viên bán hàng lấy từ dưới kệ ra một chiếc mới, rỗi cho vào túi.
Sau khi Vương Tiểu Thanh rời đi, Trương Vũ mới đến chợ đen, anh đi dạo một vòng, thấy có người bán đào mật nhìn rất ngon.
Anh mua hai cần rưỡi, rồi đến chỗ của anh mặt sẹo bàn bạc về việc kinh doanh ở chợ đen, còn hỏi xem hàng của “chị Câm” đã bán hết chưa.
“Anh Vũ, anh mua đào này ở đâu vậy?” Một đàn em mở túi chuẩn bị lấy một quả ra nếm thử.
“Không phải mua cho cậu đâu.” Trương Vũ vội vàng giật lại.