Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 140

Cập nhật lúc: 2025-03-05 11:58:38
Lượt xem: 34

Nghe nói đàn ông trong làng hay đánh vợ, anh ta lại cao to như vậy, không chừng có thể đánh Vương Tiểu Thanh đến nhừ tử, Vương Mộng Mộng nghĩ đến đây càng nghĩ càng vui vẻ.

Trương Vũ đi về phía chỗ dựa tám tháng, nhưng không thấy người đâu.

"Tiểu Thanh~ Tiểu Thanh~" Trương Vũ gọi hai tiếng về phía đỉnh núi, không biết cô có đi lên đỉnh núi không.

"Em ở đây, Trương Vũ, em ở đây," Vương Tiểu Thanh đang ngẩn ngơ thì nghe thấy tiếng của Trương Vũ, cô phấn khích muốn đứng dậy.

"Á," nhưng cô không đứng lên được.

"Tiểu Thanh, sao em lại ở dưới đây? Anh đến rồi," Trương Vũ nghe tiếng cô từ phía sau con dốc chỗ dựa tám tháng, liền đi tới, thấy Vương Tiểu Thanh đang ngồi ở đó.

Vương Tiểu Thanh thấy tủi thân, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Trương Vũ đi xuống thấy cô đang khóc vội vàng chạy tới.

"Sao thế, Tiểu Thanh, ai bắt nạt em vậy? Sao em lại khóc?" Trương Vũ lo lắng lau nước mắt cho cô.

Vương Tiểu Thạnh vừa nghe anh nói lại càng khóc dữ hơn, nước mắt trào ra không ngừng, cô ôm chặt lấy Trương Vũ. Trương Vũ ngẩn ra, căng thẳng, tay anh thả lỏng. Trương Vũ thử vỗ nhẹ lưng cô, an ủi cô.

"Không sao, anh đến rồi, ai bắt nạt em, nói anh nghe, anh sẽ giúp em trả thù."

Nước mắt nóng hổi của cô rơi trên n.g.ự.c anh, khiến anh cảm thấy đau lòng không thở nổi.

Một lúc sau, Vương Tiểu Thanh trút hết nỗi lòng, ngẩng đầu lên.

"Xin lỗi, vừa rồi em.." trên mặt Vương Tiểu Thanh hiện lên một tia xấu hổ.

"Không, đều là lỗi của anh, không bảo vệ được em," Trương Vũ đưa tay giúp cô gỡ mấy cọng cỏ trên tóc xuống.

"Em bị người ta đẩy ngã," Vương Tiểu Thanh nói, nước mắt lại trào ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-140.html.]

"Ai?" Trương Vũ nắm chặt tay.

"Là Vương Mộng Mộng, cô ta là chị kế của em, từ lúc ở thành phố đã bắt nạt em, em không đánh lại cô ta. Xuống nông thôn rồi, cô ta vẫn bắt nạt em," Vương Tiểu Thanh cúi đầu, cảm thấy mình thật vô dụng.

Trương Vũ định nói gì đó, nhưng lại thôi, không ngờ quan hệ của hai người lại như vậy.

"Chúng ta đi lên trước đã, chuyện của cô ta để sau rồi tính," Trương Vũ thấy sắp đến trưa rồi, sợ trời nắng gắt.

"Chân em bị trật..." Vương Tiểu Thanh nói nhỏ.

"Gì cơ? Chẳng trách em ngồi đây không đi lên được," Trương Vũ cúi xuống, cầm lấy chân cô, cởi giày và tất ra, nhìn qua.

"Không sao, bị trật chân rồi, bác sĩ Tôn có thể chữa được. Anh cõng em," Trương Vũ giúp Vương Tiểu Thanh đứng dậy, rồi cúi xuống.

Đường lên dốc, không hề dễ đi, Trương Vũ chầm chậm bước lên.

"Chờ một chút, hôm nay em còn chưa hái dưa tám tháng nữa," Vương Tiểu Thanh nhìn những quả dưa tám tháng xung quanh, cảm thấy có chút thèm.

"Được rồi, em xuống trước đi," Trương Vũ đặt Vương Tiểu Thanh xuống, đỡ cô ngồi lên một gốc cây. Sau đó, anh hái một nắm lớn quả dưa tám tháng và đặt vào túi của Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh vừa chờ vừa ăn, thấy quả này thật là ngon, ngọt, chỉ có điều hạt hơi nhiều.

Khi túi đã đầy, Trương Vũ lại công Vương Tiểu Thanh đi xuống núi.

"Anh Trương, sao anh lại đi tìm em, làm sao anh biết em ở trên núi?" Vương Tiểu Thanh không ngờ mỗi lần gặp sự cố, Trương Vũ đều kịp thời có mặt.

"Anh mang rau muống vừa hái sáng nay đến cho em, nhưng không thấy em ở nhà. Anh biết em sẽ không đi lên thị trấn, nên chỉ có thể là đi lên núi, không ngờ lại gặp chị kế của em ở dưới chân núi. Anh hỏi cô ta có thấy em không, cô ta nói em ở đây, nên anh mới biết mà tìm đến, nếu không anh cũng không tìm được em nhanh như vậy." Trương Vũ nói thật.

"Ô, hôm nay may mà có anh, từ nay em không dám đi lên núi một mình nữa," Vương Tiểu Thanh nói một cách nghiêm túc, vì mạng sống của cố không thể mạo hiểm thêm nữa.

"Không sao, từ nay anh sẽ đi cùng em," Trương Vũ nghe thấy sự ủy khuất trong giọng nói của cô.

Loading...