Xuyên Về Thập Niên 70, Thay Chị Gái Làm Nông - Chương 102
Cập nhật lúc: 2025-03-04 21:29:09
Lượt xem: 50
“Đúng vậy, anh Trương, chúng tôi đi hái nấm và rau dại,” Vương Tiểu Thanh gật đầu chào, cũng không nói gì nhiều, kéo Lưu Hiểu Yến đi tiếp.
Trương Dũng về nhà, thấy Trương Vũ đang đọc sách trong phòng.
“Anh vừa mới nhìn thấy tri thức Vương đi lên núi.”
“Gì cơ, lên núi rồi à?” Trương Vũ nghe thấy tên Vương Tiểu Thanh, lập tức đứng dậy, bỏ sách xuống, đi vào phòng lấy gùi và d.a.o rựa, rồi đi lên núi.
“Ài, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân,” Trương Dũng lắc đầu, quay về phòng, thấy Tào Chiêu Đệ còn đang ngủ trưa.
Trương Vũ đi nhanh, vừa tới chân núi đã đuổi kịp hai người họ.
“Tiểu Thanh!” Trương Vũ gọi.
“Là anh à, anh Trương, thật trùng hợp,” Vương Tiểu Thanh nhìn thấy Trương Vũ, đoán chắc là Trương Dũng nói cho anh biết, nhưng cô không có vạch trần.
“Đúng vậy, hai người lên núi làm gì, hái nấm à?” Trương Vũ tiến lại gần.
“Ừm, đi dạo chơi một chút, có nấm thì hái nấm, có quả dại thì hái quả dại,” Vương Tiểu Thanh gật đầu.
“Anh đi chặt tre, làm hàng rào cho nhà em,” Trương Vũ nói thẳng muốn làm hàng rào cho cô.
“Vậy tốt quá, đúng lúc em cần, anh xem tiền công bao nhiêu là hợp lý.”
Vương Tiểu Thanh biết anh muốn làm miễn phí, nhưng hiện tại hai người còn chưa đến mức đó, không thể nhận không được.
“Đợi làm xong rồi tính,” Trương Vũ biết nếu cứ từ chối tiền công, cô chắc chắn sẽ không để anh làm, đợi làm xong rồi nhận một chút ít tượng trưng là được.
“Được, đi thôi”
Vậy là từ hai người đi thành ba người, Trương Vũ đi đến lưng chừng núi thì tách ra đi hướng khác với hai người họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thay-chi-gai-lam-nong/chuong-102.html.]
“Tiểu Thanh, tri thức Lưu, hai người chỉ nên ở lưng chừng núi chơi thôi, đừng đi vào sâu, rất nguy hiểm. Tôi sẽ đi chặt tre, cần đi hai chuyến, nếu như muộn quá, hai người không cần đợi tôi đầu, cứ trực tiếp đi xuống núi trước.”
Trương Vũ dặn dò hai người xong liền đi chặt tre. Ngôi nhà nhỏ của Vương Tiểu Thanh tuy không lớn, nhưng để làm hàng rào quanh nhà cần vài chục cây tre, chắc chắn phải đi hai chuyến.
Lưu Hiểu Yến và Vương Tiểu Thanh chia nhau ra hành động, là ý của Vương Tiểu Thanh, vì cô muốn đào cây ăn quả, chắc chắn phải lén lút.
Đến chỗ cây lê dại đã hái trước đây, Vương Tiểu Thanh tìm quanh, cuối cùng cũng tìm thấy vài cây con nhỏ. Cây rất nhỏ, chắc là từ hạt lê rụng rồi mọc thành cây.
Vương Tiểu Thanh dùng tay đào, sáng sớm mới mưa, đất vẫn còn ẩm mềm, rất dễ đào lên.
“Tuyệt quá.”
Vương Tiểu Thanh vào không gian, đào ba cái hố, đặt cây con vào, sau đó rửa tay bằng nước Linh Tuyền.
Sau khi đi ra ngoài, Vương Tiểu Thanh tìm thấy cây sơn trà, chỉ phát hiện được một cây non.
"Cũng được, có còn hơn không." Vương Tiểu Thanh vui vẻ đào đưa vào không gian.
Sau đó cô nhìn xung quanh, thấy không còn cây ăn quả nào nữa nên bắt đầu đi hái nấm. Gần đây nấm không có nhiều, cô chỉ hái được một ít. Vương Tiểu Thanh trở lại chỗ đã hẹn với Lưu Hiểu Yến, lẳng lặng chờ đợi.
"Tiểu Thanh, tôi về rồi," giọng của Lưu Hiểu Yến vang lên.
"Tôi ở đây. Cô chắc hẳn đã hãi được nhiều lắm nhi," Vương Tiểu Thanh nhìn cái gùi nặng trĩu trên lưng Lưu Hiểu Yến.
"Khá nhiều, nhưng không được nhiều như lần trước," Lưu Hiểu Yến đắc ý tháo gùi xuống khoe.
"Hiểu Yến, nấm cô hái lần trước, cô không giữ lại mà cho tôi hết. Lần này, tôi sẽ giúp cô phơi khô, cô mang về Thượng Hải cho bố mẹ nếm thử, xem như đặc sản."
Trong không gian của Vương Tiểu Thanh có rất nhiều nấm khô, Lưu Hiểu Yến thích hái nấm, nhưng không giữ lại mà cho Vương Tiểu Thanh phơi khô để dự trữ.
"Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra nhi. Tiểu Thanh, cô thật tốt, cô thật thông minh, vậy làm phiền cô rồi. Cứ phơi ở sân nhà cô đi, dù sao hôm nay anh Trương cũng làm hàng rào rồi, không sợ có người trộm."
Lưu Hiểu Yến không nghĩ đến chuyện này, may mà có Vương Tiểu Thanh nhắc.