Dù sao cũng là phụ nữ, nghĩ cũng chu đáo hơn, Dương Mi Mi bây giờ trông giống như vừa bị xâm phạm xong, hơn nữa còn có vẻ mặt đáng sợ, nếu nói thêm nữa, Dương Mi Mi không tự sát thì cũng sẽ g.i.ế.c người.
“Cô ta thảm cái nỗi gì, tự làm tự chịu thôi!”
Vương Học Dân vừa mắng vừa chửi, dưới sự khuyên giải của vợ mình, cũng không quản Dương Mi Mi nữa, còn đuổi những người dân đang hóng chuyện đi.
Vợ Vương Học Dân thấy cô ta đáng thương, chủ động muốn đỡ cô ta, kết quả bị cô ta đẩy ra.
“Được, cô tự đi đi, nếu cô có chuyện gì thì đến tìm tôi.”
Dù sao cũng là vợ của đội trưởng, tương đối độ lượng khoan dung, không so đo những hành động này của cô ta, chỉ coi như cô ta đang không vui.
Dương Mi Mi vất vả lắm mới một mình về đến nhà của thím Lâm Nguyệt, kết quả lại bị người ta chặn lại.
“Xui xẻo, đừng về nhà tôi nữa, ai biết tối qua cô đi làm gì, đừng làm bẩn cửa nhà tôi!”
“Tránh ra.”
“Phi, đây là nhà tôi, tại sao phải tránh ra chứ! Cút ngay! Nhà chúng tôi không chào đón cô!”
“Tôi bảo tránh ra, bà muốn c.h.ế.t à!”
Dương Mi Mi trừng mắt nhìn bà ta, mắt đỏ ngầu, như thể giây tiếp theo có thể xông lên xé nát bà ta vậy.
Cô gái nhỏ này cũng quá tà môn, người trước cửa sửng sốt một chút, vậy mà thực sự tránh ra, không dám cản đường nữa.
Việc đầu tiên Dương Mi Mi làm sau khi về nhà là đun nước tắm rửa.
Bên kia, nghe nói Dương Mi Mi đã trở về, ý nghĩ đầu tiên của Kiều Tuấn Bằng là muốn chạy trốn!
“Sao cô ta lại về nhanh như vậy! Cao Lương cũng vô dụng quá!”
Hắn vội vàng thu dọn quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-331.html.]
“Tuấn Bằng, con lẩm bẩm gì thế, con thu dọn quần áo làm gì, lại đến chỗ anh trai con à? Không được, dạo này con phải ở nhà cho mẹ, không được đi ra ngoài gây chuyện nữa.”
Mẹ Kiều Tuấn Bằng thấy con trai mình thu dọn đồ đạc, liền dạy dỗ rất không hài lòng.
TBC
Ngày nào cũng chỉ biết chơi, đến bao giờ mới định tính được.
“Mẹ, con không đi gây chuyện.”
Nhưng nếu không chạy, họa sẽ đến tìm hắn.
Bây giờ Kiều Tuấn Bằng rất lo lắng, hắn không nắm bắt được tâm tư của Dương Mi Mi, hay là cứ chạy trước đã, đợi qua một thời gian nữa rồi tính.
“Trở về rồi à? Nhanh thế?”
Tần Trúc Tây trong lòng cũng thấy kỳ lạ, tên Cao Lương đó cũng không phải là người tốt gì, hắn vất vả lắm mới bắt được một người phụ nữ, thật sự sẽ dễ dàng thả Dương Mi Mi về như vậy sao?
Cô bỗng thấy không ổn, sau đó linh quang lóe lên, chẳng lẽ là Cao Lương xảy ra chuyện gì rồi?
“Tiểu Tây, nhà thím hết muối rồi, sang nhà cháu mượn ít, dạo này việc nhiều, thím quên cả đi mua muối.”
Cô đang định xem có nên sang đội bên cạnh để xem xét tình hình không thì thím Kim sang mượn muối.
“Ồ, được, thím, muối ở đây, cháu múc cho thím.”
Có thím Kim làm gián đoạn, cô cũng bỏ qua ý nghĩ thoáng qua này, cùng thím Kim nói chuyện phiếm.
“Á á á, c.h.ế.t người rồi, mau đến cứu người!”
Một tiếng kêu kinh thiên động địa phá vỡ sự yên tĩnh của thôn nhỏ.
Vương Sâm đến tìm Cao Lương đòi tiền, Cao Lương nợ hắn ta năm đồng, đã nợ hơn nửa năm rồi, vẫn chưa trả. Gần đây nhà hắn ta có nhiều việc cần dùng tiền, đòi mấy lần rồi mà vẫn chưa đòi được nên hôm nay định đòi thêm lần nữa, nếu vẫn không đòi được thì hắn ta sẽ lấy hết đồ dùng được trong nhà Cao Lương!
Sau này sẽ không bao giờ cho tên xấu xí này vay tiền nữa!
Ở nông thôn, việc đi lại không quá cầu kỳ, thường vừa gọi vừa đẩy cửa vào nên hắn ta gọi hai tiếng rồi đi vào sân, lại đẩy cửa phòng ngủ của Cao Lương, cửa chỉ khép hờ, không đóng chặt, còn hở một khe.