“Đừng nghịch.”
Cái gì? Anh còn dám nói cô nghịch nữa sao? Lúc anh cắn cổ cô thì sao không nói mình nghịch! Thiệt thòi, cô thật sự quá thiệt thòi! Ngay cả cơ bụng của anh cũng chưa được sờ!
TBC
Cho dù là đuổi theo thần tượng thì fan hâm mộ cũng có ảnh cơ bụng để cất giữ mà! Cô thì chẳng có gì cả, đây không phải là lưu manh sao! Đã nói là có được đồ thật rồi cơ mà!
Tần Trúc Tây đầy ý giận, tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Em muốn xem ảnh khỏa thân của anh!”
Hứa Đình Tri từ từ hiện ra một dấu hỏi, anh thậm chí còn muốn bất chấp hình tượng mà móc tai mình.
“Em nói gì cơ?”
Nghe kỹ một chút, còn có thể nghe thấy giọng anh hơi run, quả nhiên, người thời đại này đấu không lại phụ nữ tân thời của thế kỷ mới!
Tần Trúc Tây vốn chỉ muốn nói cô cũng muốn xem ảnh cơ bụng, không biết tại sao đột nhiên lại nói nhịu thành ảnh khỏa thân, cô xấu hổ im lặng, không biết giải thích thế nào.
“Em, đừng nghịch.”
Hứa Đình Tri nuốt nước miếng, anh ngượng ngùng che giấu.
Nào có cô gái nào lại táo bạo như vậy, muốn xem, xem anh không mặc quần áo, đối tượng của anh rốt cuộc là từ đâu tới vậy!
Hai chữ đừng nghịch dường như đã giẫm lên điểm tức giận của đồng chí Tần Trúc Tây, cô lập tức phản bác lại một cách có lý có cứ, tại sao lại không được? Sao lại là nghịch?
Chỉ dựa vào hành vi anh làm bậy trên cổ cô tối qua, có thể xác định, đồng chí Hứa Đình Tri không phải là người đặc biệt bảo thủ, tuy anh có hơi ngây thơ nhưng ngây thơ và lưu manh thật ra cũng tồn tại song song, chỉ là trước đây anh chưa từng có đối tượng nên khi làm lưu manh mới hơi ngượng ngùng mà thôi, còn hai chữ ngượng ngùng, tối qua anh đã khắc phục rồi.
Bây giờ đã là một tên lưu manh thực thụ rồi.
Vậy thì cũng có nghĩa là trạng thái hiện tại của anh tương đương với quan điểm hôn nhân của thế kỷ mới, về phương diện này là ngang hàng với Tần Trúc Tây. Là một phụ nữ độc lập của thế kỷ mới, chúng ta phải học cách công bằng, công chính, công khai và bình đẳng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-309.html.]
Hứa Đình Tri đã chiếm tiện nghi của cô, vậy thì bây giờ cô phải đòi lại, lễ thượng vãng lai với đối tượng, điều này không phạm pháp chứ?
Hơn nữa, cô cũng không phải vô duyên vô cớ muốn xem ảnh khỏa thân của anh, cô có thể có lý do và có cớ để xem! Còn lý do thì để cô nghĩ đã.
Tần Trúc Tây nhanh chóng suy nghĩ, sau đó nhanh chóng tìm ra một cái cớ thích hợp.
“Em biết vẽ tranh.”
“Hửm?”
Hứa Đình Tri vô cùng hoang mang, nhìn biểu cảm của Tần Trúc Tây, từ ngạc nhiên đột nhiên chuyển thành khó hiểu. Chủ đề từ đừng nghịch sao lại thành ảnh khỏa thân, rồi lại thành cô biết vẽ tranh?
Anh không hiểu, anh thật sự không hiểu.
Hứa Đình Tri còn chưa học được tư duy logic của con người thế kỷ mới nhưng đã học được cách dùng từ ngữ thịnh hành trước rồi.
“Em biết vẽ tranh, vẽ tranh cần người mẫu, có một loại người mẫu là không mặc quần áo, anh biết chứ?”
Tần Trúc Tây hùng hồn, ngẩng cao cằm, để lại cho anh một ánh mắt khinh thường thiên hạ, kiêu ngạo bất kham, rực rỡ lóa mắt.
Hứa Đình Tri: …
Mặc dù anh biết nhưng anh không nói cho em biết đâu.
“Sao em biết được?”
Theo lý mà nói, Tần Trúc Tây chỉ là một cô thôn nữ, mặc kệ cô có phải hay không nhưng tình hình hiện tại của cô chính là một cô thôn nữ, vậy thì cô làm sao có thể táo bạo nói ra những lời này được?
“Đừng quan tâm, biết là biết, anh nói làm hay không thôi! Bồi thường cho việc anh bắt nạt em hôm qua!”
Ba chữ làm liên tiếp, làm cho Hứa Đình Tri hoa mắt chóng mặt, anh không kiềm chế được mà nghĩ đến những phương diện khác, hơn nữa còn là tư thế phi ngựa, e là bốn chữ giữ mình giữ lễ này không kéo lại được nữa rồi.