“Vậy thì vị đại phu mà lần trước em viết thư hỏi thăm có còn tiện nhận thư không? Nếu tiện thì gửi đồ qua cho ông ấy xem thử? Nếu không tiện thì em sẽ tìm thêm vài người xem thử, dù sao cũng có thể nhận ra đó là thứ gì.”
Tần Trúc Tây thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không biết mình đã để lộ sơ hở.
“Mới đào trên núi, rất tươi?”
Hứa Đình Tri lặp lại câu này trong lòng, không giận tự uy, quả quyết nói.
“Em đã đến ngọn núi sâu đó, chính là mấy ngày anh không có ở đây.”
Tần Trúc Tây:...
Có cần phải nhạy cảm như vậy không?
“À, em, được rồi, em thực sự đã đến đó nhưng em đã toàn mạng trở về rồi mà, em chỉ đến một lúc thôi, không sao đâu, không gặp nguy hiểm gì, nếu có nguy hiểm thì em đã chạy về lâu rồi.”
Tần Trúc Tây ngượng ngùng giải thích, trước đó Hứa Đình Tri còn đặc biệt dặn cô không được đi, cô nhất thời đắc ý quên mất việc che giấu.
“Có bị thương ở đâu không?”
Hứa Đình Tri thở dài, không trách mắng cô, chỉ lo lắng hỏi.
Ngọn núi đó khiến anh có cảm giác không tốt, anh đã đi vòng quanh hai lần, chỉ ở bên ngoài đã gặp phải mấy con rắn độc nhưng rất lạ, những thứ bên trong ngọn núi đó chỉ hoạt động trong núi, sẽ không chạy ra ngoài.
Rắn độc là loại động vật rất khó phòng bị, nếu không cẩn thận bị cắn một cái, có khi sẽ về chầu trời, anh suy nghĩ một lúc rồi từ bỏ ý định vào ngọn núi đó.
Có lẽ lần này sẽ mạo hiểm vào đó tìm chút đồ nhưng không ngờ đối tượng đã đi trước anh một bước vào đó rồi nên nói cô võ nghệ cao cường, gan dạ, hay là không sợ c.h.ế.t đây?
“Không bị thương, không bị thương chút nào, thật mà, em thề!”
Tần Trúc Tây giơ cả tay lên.
“Em thề?”
“Vâng, vâng, vâng, thực sự không bị thương, anh không thấy sao, em đứng vững chãi thế này, nếu thực sự bị thương, em còn đứng đây ôm anh, nấu cơm cho các anh được sao, em cũng không phải người sắt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-295.html.]
Cô không thể nấu cơm khi bị thương, như thế là không yêu nghề.
“Lần sau còn dám đi nữa không?”
Hứa Đình Tri véo má Tần Trúc Tây, lạnh lùng hỏi, lần này không cắn nữa, đổi sang véo má.
Nói thật, lần sau chắc chắn vẫn đi, ngọn núi đó mới chỉ thăm dò được một chút, còn chưa lên đến đỉnh, bỏ cuộc như vậy thì tiếc lắm.
Nhưng bản năng sinh tồn khiến cô lắc đầu.
“Không đi nữa.”
Lần sau đi cũng sẽ không cho anh biết.
“Chị, sao hai người đóng cửa lại thế, cơm nấu xong chưa, cần em giúp không?”
TBC
Tần Trúc Nam vừa về đã đi dọn chuồng gà, vì mấy ngày nay Hứa Đình Tri không có nhà, Tần Trúc Tây lại lên núi, chỉ để lại chút thức ăn cho hai con gà, không thể nào không dọn dẹp được.
Ba ngày không vệ sinh, chuồng gà bẩn không chịu được, sắp có mùi rồi, Tần Trúc Nam tự giác đi làm việc, chuyên tâm dọn vệ sinh một trăm năm không thay đổi.
Đợi dọn dẹp sạch sẽ, định vào bếp giúp thì đột nhiên phát hiện cửa bếp đóng rồi, chị không thấy ngột ngạt sao?
Tần Trúc Nam rất không hiểu não bộ của người lớn.
“Sắp xong rồi, không cần em giúp, xong ngay.”
“Mau buông ra, sắp ăn cơm rồi, có gì ăn cơm xong nói tiếp.”
Tần Trúc Tây tranh thủ chuyển chủ đề, ném người đàn ông giống như gấu túi đang quấn lấy mình ra ngoài, sau đó bưng thức ăn ra.
Ba món một canh, ờ, có một món bị cháy, đen thui, khiến người ta khó mà nhận ra diện mạo thật của nó.
Tần Trúc Nam biết chị gái và anh rể tương lai hơi sạch sẽ, cậu đã đi thay một bộ quần áo mới rồi mới lên bàn ăn, để họ khỏi nói là có mùi chuồng gà.
“Chị, chị làm món gì thế này? Bị cháy hả? Lửa to quá à?”
Tần Trúc Nam rất khó hiểu, không nên như vậy, tay nghề của chị cậu, còn có thể làm cháy thức ăn sao? Vừa nãy chị không phải vẫn ở trong bếp trông sao?