“Trước đây chúng ta quá nuông chiều con rồi, ta thấy con cũng đừng chọn nữa, cứ định cô gái Cố gia đi, cô ta xứng với con lắm rồi, tiền trong tay con cũng nộp hết cho mẹ, tiền sính lễ rượu tiệc mẹ sẽ lo hết cho con, không cần con nhúng tay vào!”
Thím Thanh không chỉ muốn ép hắn cưới vợ, mà còn muốn quản lý cả ví tiền của hắn, Hạ Chu đương nhiên không muốn.
“Mẹ, con không thích Cố Cảnh Xuân, mẹ đừng ép con, con...”
“Vậy thì con chọn đi, chọn cha mẹ già hay Dương Mi Mi, nếu con không cưới Cố Cảnh Xuân, mẹ sẽ sớm treo cổ ở đầu thôn, để mọi người xem đứa con bất hiếu như con làm gì.”
“Cha con cũng đuổi con ra khỏi nhà, sau này không còn liên quan gì đến chúng ta nữa, con cũng đừng gọi chúng ta là cha mẹ, chúng ta không phải!”
Phụ nữ mà ngoan cố thì khóc lóc om sòm, treo cổ tự tử đều là chuyện nhỏ, lần này Hạ Chu thực sự không chống đối nổi.
“Cha, cha cứ nhìn mẹ hồ náo sao? Con có thể không qua lại với Dương Mi Mi nhưng chuyện cưới Cố Cảnh Xuân phải từ từ, con không muốn...”
“Nghe lời mẹ con.”
TBC
Cha của Hạ Chu đương nhiên đứng về phía vợ, Dương Mi Mi nhìn thế nào cũng không phải thứ tốt lành gì, ông ta cũng không đồng ý để cô ta vào cửa nhà mình!
“Vậy chúng ta nhượng bộ nhau một bước, trước tiên đính hôn với Cố Cảnh Xuân, còn những chuyện khác sau này hãy nói được không?”
Hạ Chu không thể chống lại cha mẹ mình, đành phải thỏa hiệp nhưng hắn cũng có sự kiên trì của riêng mình, bây giờ hắn đang rất rối, thực sự không muốn kết hôn ngay, dù sao cũng phải đợi thêm một thời gian nữa.
Đính hôn cũng được, tóm lại chỉ cần có thể định đoạt được thì họ mới yên tâm, cha mẹ Hạ Chu nhìn nhau, gật đầu đồng ý, ép quá chặt ngược lại sẽ phản tác dụng.
Vì vậy, ngay khi Dương Mi Mi cho rằng Hạ Chu tạm thời không chạy thoát được, còn cô ta phải tập trung đối phó với Tần Trúc Tây thì Hạ Chu đã sắp đính hôn với Cố gia rồi, cô ta đã thua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-209.html.]
Nhưng Hạ gia cũng sợ Dương Mi Mi phá đám nên lời ra tiếng vào trong thôn rất chặt chẽ, ngoài bà mối ra, không ai biết họ đang gấp rút chuẩn bị chuyện đính hôn, nếu không Dương Mi Mi cũng sẽ không nghe thấy một chút tiếng gió nào.
Chỉ là, ngoài ra còn có một lý do nữa, đó là tối hôm đó cô ta lại bị người ta dạy cho một bài học, khiến cho lòng hận thù càng sâu, lúc này mới xếp việc đối phó với Tần Trúc Tây lên hàng đầu, từ đó bỏ qua Hạ Chu một chút.
Ai mà biết được, bỏ qua một chút như vậy, lại mất đi cơ hội trước?
“Tần Trúc Nam, em thu dọn đồ đạc xong chưa, chúng ta phải đi rồi.”
Tần Trúc Tây đã thu dọn xong hầu hết đồ đạc cho cậu nhưng tại sao Tần Trúc Nam vẫn còn lề mề trong phòng, thật là chậm chạp!
“Xong rồi, đến ngay!”
Tần Trúc Nam đeo một chiếc cặp đeo chéo, vẻ mặt hớn hở đi ra, không biết trong cặp có đựng gì mà phồng lên một cục lớn.
Tần Trúc Tây cũng lười hỏi, chỉ liếc mắt nhìn rồi giục.
“Vậy thì mau đi thôi, đợi em đi đến thị trấn không biết đến bao giờ.”
Không phải cô thích thúc giục, mà với tốc độ đi bộ của đứa em ngốc này, cô thấy đến nơi cũng phải trưa rồi, còn phải nghỉ ngơi một chút nữa mới có thể tìm được trường nên nếu không lên đường ngay, e rằng đến lúc đó các thầy cô đã đi ăn trưa rồi.
“Lần này em chắc chắn sẽ không đi chậm như lần trước đâu.”
Tần Trúc Nam tự tin nói, sức khỏe của cậu so với trước đã tốt hơn không chỉ một chút, sức bền khi đi bộ chắc chắn cũng tốt hơn.
“Tốt nhất là vậy.”
Tần Trúc Tây nhún vai, xách theo lương thực và chăn màn đi ra ngoài. Hôm nay cô đã xin phép đội trưởng nên không vội về. Hứa Đình Tri, tên keo kiệt này cũng xin nghỉ, nhất quyết đòi đi theo, còn nói anh là thầy giáo kiêm anh rể tương lai của Tần Trúc Nam, đưa cậu đến trường thì có gì không hợp lý?