Hai người vì lại đến nhà chú của Kiều Khánh Quốc nên mới chậm trễ hơn một chút.
Chú Kiều quả nhiên là người sành sỏi, ông ta chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra bộ mặt thật của linh chi này, ông ta cười khẩy.
“Linh chi? Không ngờ hai người đều nhìn nhầm, may mà biết đến hỏi tôi, nếu không thì không phải là chuyện lỗ tiền nữa, mà là đắc tội với người ta rồi!”
“Ý anh là sao?”
Hạ Chu trong lòng khẽ động, có một dự cảm không lành.
“Linh chi này là giả, là nấm giả mạo, hai người tự xem đi, toàn bộ chỗ này đều không đúng, nhưng người làm giả cũng lợi hại, dùng thứ gì đó để cải tạo, màu sắc thì khá thật.”
“Anh xem cái cuống nấm này, rõ ràng là đã gọt, cố ý làm thành như vậy...”
Chú Kiều cẩn thận phân tích từng chỗ không đúng cho hai người, Hạ Chu nghe càng lúc càng thấy mình giống như một thằng ngốc, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, cầm lấy cây nấm lớn này, sải bước đi.
“Cũng có lúc thằng nhóc này ngã ngựa.”
“Còn ngã vào tay người quen.”
Kiều Khánh Quốc lắc đầu, lúc này vô cùng may mắn vì mình khá thận trọng, không biết lần này Hạ Chu lỗ bao nhiêu, có thể là hai ba trăm, bằng mấy ngày làm không công.
Hạ Chu cảm thấy mình như thằng ngu, hắn tin tưởng Dương Mi Mi như vậy, không xem mà đưa tiền cho cô ta, kết quả cô ta lại lấy một cây nấm ra lừa mình. Hắn trở về thôn, trực tiếp đi tìm Dương Mi Mi để hỏi tội, không quan tâm đến việc có bị người khác nhìn thấy hay không.
“Dương Mi Mi, tiền của tôi dễ lừa như vậy sao?”
“Đến rồi đến rồi, chị, bọn họ bắt đầu cãi nhau rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-194.html.]
Chị em Tần gia đã bê ghế ra chờ từ lâu rồi, cảnh tượng phá CP này, sao cô có thể không tận mắt chứng kiến chứ!
Hạ Chu nghiến răng nghiến lợi nói, trực tiếp ném nấm hương vào người cô ta.
Dương Mi Mi bị đồ vật ném choáng váng, trực tiếp quên mất mình định nói gì, cô ta mơ màng ngồi xổm xuống nhặt đồ vật lên, không phải là linh chi của cô ta sao?
“Hạ Chu, không phải hôm nay anh mang nó đi bán sao? Chẳng lẽ không bán được à?”
Kết hợp với ngữ cảnh, Dương Mi Mi cảm thấy có thể là linh chi không bán được, Hạ Chu không vui, mới trút giận lên người cô ta, cô ta tự cho là mình hiểu chuyện an ủi.
“Không sao, tạm thời không bán được cũng không sao, nếu anh cần tiền gấp, tôi sẽ trả hết số tiền đó cho anh trước, đợi anh bán được rồi trả lại tôi, linh chi để trong tay anh, tôi cũng yên tâm.”
TBC
Cô ta tưởng mình thể hiện sự tin tưởng với Hạ Chu, hắn sẽ rất vui nhưng mà, biểu cảm của Hạ Chu càng khó coi hơn.
“Cô có ngốc không? Đây là linh chi sao? Đây là nấm hương giả dạng, linh chi thật đâu? Lấy tiền của tôi, không đưa đồ thật cho tôi, có phải không ổn không?”
Hạ Chu cười lạnh một tiếng, châm chọc nói.
Lúc này, tất cả sự mềm lòng thương xót của hắn dành cho Dương Mi Mi đều biến mất không thấy, từ đầu đến cuối, Dương Mi Mi cứ như cố ý tiếp cận hắn, cũng có rất nhiều hành vi không đúng nhưng hắn đều vô thức bỏ qua.
Lần này sự việc lớn như vậy, hắn không thể bỏ qua được nữa.
“Cái gì? Nấm hương? Sao có thể! Đây chính là linh chi mà, với lúc tôi hái về gần như giống hệt nhau! Lưu Nhất Kỳ nói bà nội bọn tôi phơi khô rồi, có phải hơi khô không, anh xem kỹ lại đi, không thể nhầm được!”
Sao linh chi có thể là giả được? Linh chi này Dương gia đã mang đi cho người ta xem bao nhiêu lần rồi, nếu là nấm hương, cũng sớm bị phát hiện rồi, sao có thể đợi đến bây giờ.
“Đủ rồi! Không nhầm được, đây chính là nấm hương, còn cố ý làm thành hình dạng linh chi, chắc tốn không ít công sức nhỉ? Dương Mi Mi, tôi quá thất vọng về cô rồi.”