Điệp viên hai mang Lưu Nhất Kỳ, à không, thực ra phải là điệp viên ba mang, trước mặt Dương gia hắn đóng một vai, trước mặt Dương Mi Mi lại đóng một vai, trước mặt Hạ Chu cũng là một vai khác nhưng họ đều không ngờ rằng, Tần Trúc Tây mới là trùm cuối.
Ve sầu thoát xác chim sẻ rình, xì, nghĩ như vậy thì hắn cũng khá lợi hại, trước mặt nhiều người như vậy mà vẫn diễn tròn vai.
“Không có.”
Hắn thò tay vào túi, từ từ lấy cây linh chi ra.
“Tốt quá, đưa cho tôi!”
Mắt Dương Mi Mi sáng lên, lập tức muốn cầm lấy.
“Đợi đã.”
Lưu Nhất Kỳ nhanh chóng cất cây linh chi đi.
“Anh có ý gì, anh muốn đổi ý sao?”
Dương Mi Mi cau mày nhìn hắn.
“Đổi ý thì không đến nỗi nhưng cây linh chi này đáng giá nhiều tiền như vậy, cô chỉ trả cho tôi mười tệ, tôi có phải lỗ quá không?”
Hắn cười tủm tỉm nhìn Dương Mi Mi, rõ ràng là đang uy hiếp.
“Anh! Vậy anh muốn bao nhiêu!”
Dương Mi Mi trừng mắt nhìn hắn, không ngờ hắn lại trở mặt vào phút chót, rõ ràng đã cầm tiền rồi, loại người này thật tham lam!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-186.html.]
“Đừng sợ chứ, tôi cũng không đòi nhiều, năm mươi tệ thế nào? Tôi là người ngoài, cầm tiền sẽ mua vé tàu rời đi ngay, không ai tìm ra tôi được, tôi cũng không thể khai ra cô trước mặt người cô thích, cô vẫn có thể bán linh chi lấy tiền, có phải rất hời không?”
Lưu Nhất Kỳ chủ động đưa ra ý kiến cho cô ta, giọng điệu rất thoải mái.
Dương Mi Mi cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định thỏa hiệp, thôi thì đưa thêm cho hắn một ít tiền, không thể kéo dài thêm nữa, lát nữa Hạ Chu sẽ đến, nếu hắn nói lung tung trước mặt Hạ Chu thì xong đời.
“Được, tôi sẽ đưa thêm tiền cho anh, năm mươi tệ thì nhiều quá, tôi chỉ có chừng này, chắc là mười mấy tệ, mười mấy tệ cũng không ít, cộng với mười tệ tôi đưa anh trước đó, còn có cả số tiền Hạ Chu đưa cho anh, cũng được ba mươi rồi.”
“Nếu anh đồng ý thì anh cầm tiền đi, đưa linh chi cho tôi, nếu anh không đồng ý thì tôi cũng chỉ còn cách liều mạng thôi, đến lúc đó xem anh ta tin tôi hay tin anh! Anh chỉ là một người xa lạ thôi!”
Cô ta cũng đe dọa lại.
TBC
Mười mấy tệ ư, nhiều gấp đôi so với dự kiến của hắn, đúng là người giàu có, Lưu Nhất Kỳ lập tức đồng ý, hai người một tay giao tiền, một tay giao hàng.
“Được, đưa tiền cho tôi, lấy linh chi đi.”
Dương Mi Mi cầm lấy cây linh chi, lập tức lùi ra xa, cách hắn thật xa nhưng sao cây linh chi này lại có vẻ không giống với cây cô nhổ?
“Ồ, cái này bọn họ nói là đã phơi khô rồi, chắc không sao đâu, dù sao cũng là linh chi, cũng có thể bán được tiền, tôi đi đây.”
Lưu Nhất Kỳ nhận ra sự nghi ngờ của cô ta, giải thích một câu, sau đó chuồn thẳng.
Dương Mi Mi liếc nhìn bóng lưng của hắn, tảng đá trong lòng cô ta cuối cùng cũng hạ xuống. Người đã đi rồi, cho dù Hạ Chu có muốn hỏi cũng không có cửa, trừ đi số tiền đã tiêu hôm nay, bán cây linh chi này cũng có thể kiếm được hơn một trăm tệ.
Có hơn một trăm tệ này, cô ta sẽ không còn túng thiếu nữa, nếu Hạ Chu chịu trả giá cao cho cây linh chi của cô ta thì càng tốt!
Cô ta thực sự không nghi ngờ đây là linh chi giả, một là vì lúc đầu cô ta lấy được linh chi đã vội vàng tìm người Dương gia để cắt đứt quan hệ, cô ta không nhìn rõ chi tiết của linh chi, hai là đã qua nhiều ngày như vậy, linh chi có chút thay đổi cũng là chuyện bình thường.
Cuối cùng, cô ta có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra, Tần Trúc Tây lại đào hố cho cô ta, còn thông đồng với Lưu Nhất Kỳ từ sớm, chuẩn bị sẵn một cây linh chi giả có thể đánh tráo thật giả.