Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:01:55
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Người đó tên gì ấy nhỉ?”

“Bàng Kha.”

Hứa Đình Tri đứng bên cạnh, nhắc nhở kịp thời.

“Bàng Kha? Hình như là em trai của Bàng Tuệ phải không?”

Tần Trúc Tây suy nghĩ một chút rồi nói.

“Ừ, đúng vậy.”

Hứa Đình Tri vẫn gật đầu, làm bách khoa toàn thư cho Tần Trúc Tây.

Ồ, vậy thì cô đại khái biết lý do Bàng Kha gây sự rồi, có lẽ chị gái cậu ta cũng góp một phần công sức.

“Được rồi, không sao đâu, đánh nhau không lại thì phải học cách dùng trí, không thể ngốc như vậy được.”

Tần Trúc Tây vẫy tay, để ba người này đi làm việc của mình.

Tần Trúc Nam bưng tổ ong đưa cho cô.

“Chị muốn ăn nhộng ong không? Em cho chị hết!”

“Đúng đúng đúng, để hết cho chị Tiểu Tây ăn, chúng em không ăn cũng được.”

Lý Phát Tài nói vậy nhưng lại nuốt nước miếng ừng ực, Tôn Đại Bảo cũng vậy.

Tần Trúc Tây nhìn những con nhộng ong còn đang động đậy kia, cô cảm thấy ghê tởm, cô lùi lại phía sau.

“Mau lấy đi, các em tự ăn đi!”

“Các em định ăn thứ này thế nào, nướng hay rán? Bình thường ở nhà các em bị đói à?”

Cô biết có một số nơi sẽ ăn những con côn trùng này, có sâu tre, kiến, nhộng tằm, v.v., đối với những người thích thì đây là món ngon tuyệt đỉnh, đối với người bình thường thì bắt cô ăn, chẳng khác nào tai họa, chỉ cần dọa cũng đủ c.h.ế.t rồi.

Dù sao thì cô cũng không thích món này.

“Chị ơi, chị chưa ăn bao giờ à? Ăn sống này, cứ thế cho vào miệng là được.”

Tần Trúc Nam vừa nói vừa cầm một con nhộng ong còn đang động đậy, trực tiếp cho vào miệng.

“Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-177.html.]

Lý Phát Tài và Tôn Đại Bảo cũng không kìm được mà ăn một con, sau đó ngửa mặt lên trời say mê.

Tần Trúc Tây:...

Hứa Đình Tri:...

Ọe!

TBC

“Các em mau đi đi, ra ngoài ăn đi!”

Cô nhắm mắt lại như không chịu nổi, mẹ ơi, thật là hung dữ, còn ăn sống! Ít nhất thì trước đây cô biết những người ăn những thứ này đều là chiên chín.

Phản ứng của Hứa Đình Tri cũng không kém, dạ dày anh hơi co giật, anh thấy những con sâu bọ mềm nhũn này rất ghê tởm, nói sợ thì không đến nỗi nhưng nhìn vào sẽ thấy cay mắt, tốt nhất là ít nhìn thấy.

“Mau xem tôi rửa mắt đây.”

Anh kéo Tần Trúc Tây lại, đối mặt với cô, vừa vặn anh cũng có thể nhìn chằm chằm vào Tần Trúc Tây, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt cười, đôi môi đỏ thắm và chiếc mũi thanh tú của cô, anh sẽ không nghĩ đến hình ảnh ghê tởm đó nữa.

Một câu nói có thể khiến Tần Trúc Tây bật cười, quên ngay sự khó chịu vừa rồi.

“Anh có biết xấu hổ không?”

Anh coi anh là mỹ nam tuyệt thế sao? Mặc dù anh thực sự là như vậy.

“Tôi nói sai sao? Tôi không phải là người đẹp như ngọc, đẹp như tranh vẽ sao? Nếu không, tại sao lần nào em cũng nhìn mặt tôi?”

Hứa Đình Tri mỉm cười, nhìn Tần Trúc Tây với vẻ mặt tươi tắn, vẻ lạnh lùng trên mặt tan biến, nếu đưa cho anh một chiếc quạt xếp, anh chính là công tử bột như ngọc trên đường phố thời xưa, đẹp thì có chút khinh bạc.

“Lần sau tôi nên nhìn xuống đất, anh biết tại sao không?”

Tần Trúc Tây cũng nở nụ cười, cô dùng cằm chỉ vào mặt đất trống trải bên cạnh.

“Tại sao?”

Hứa Đình Tri bị nụ cười của cô mê hoặc, thuận miệng hỏi hai chữ tại sao, vừa hỏi xong anh đã hối hận, tiếp theo chắc chắn sẽ bị chế giễu.

“Bởi vì mặt anh, nó rơi xuống đất rồi, hay là anh cân nhắc lại xem, nhặt nó lên? Biết đâu rửa sạch vẫn dùng được.”

Tần Trúc Tây mỉm cười nói, trong lời chế giễu lại mang theo một chút bất lực.

“Không.”

Hứa Đình Tri kiên quyết từ chối lời đề nghị này của cô.

“Được rồi, anh mau ra ngoài đi, ban ngày ban mặt anh ở đây với tôi là có ý gì? Nếu lát nữa mà Thiến Thiến đến tìm tôi thì không giải thích được đâu.”

Loading...