“Tiểu Nam bây giờ thích ra ngoài chơi rồi à, vậy thì sức khỏe của nó cũng khá hơn rồi nhỉ?”
“Cũng khá hơn rồi, nuôi thêm hai năm nữa là tốt, bây giờ đã có thể chạy khắp núi rồi, con trai nghịch ngợm thực sự không biết mệt.”
Tần Trúc Tây than thở về cậu em trai Tiểu Nam vẫn còn giữ được tấm lòng trẻ thơ.
TBC
Cô tưởng Tần Trúc Nam sẽ theo Lý Phát Tài và Tôn Đại Bảo hòa nhập vào nhóm thiếu niên, không ngờ ba đứa chơi rất hợp, cứ thế kết bạn, cũng không giao lưu nhiều với những người khác trong đội.
Miễn là cậu bé vui vẻ là được, cô không quản nhiều đến những chuyện này.
“Con trai đều như nhau, em trai tôi cũng vậy, ngày nào cũng lấm lem chạy lung tung bên ngoài, nhìn vào chỉ thấy chán ghét, cũng không biết...”
Thiến Thiến chưa nói hết lời thì thím Kim đã vội vã đến gõ cửa.
“Mở cửa, Thiến Thiến mau mở cửa cho Tiểu Tây ra ngoài, Tiểu Tây, Tiểu Nam đánh nhau rồi, cháu mau đi xem đi!”
Vừa nhắc đến Tần Trúc Nam thì Tần Trúc Nam đã đánh nhau, đúng là khéo thật.
Tần Trúc Tây nhanh chóng đứng dậy mở cửa đi ra.
“Có chuyện gì vậy, thím, bây giờ nó ở đâu?”
“Ở sau núi, Phát Tài truyền lời xong thì chạy mất, cháu mau đi xem đi!”
“Cháu đến ngay!”
Tần Trúc Tây nghe xong huyết áp tăng vọt, cô không nói hai lời, lập tức chạy đến.
“Thằng ốm yếu như mày mà cũng dám giành với tao à, hừ, không đánh mày một trận thì mày không biết tay tao đâu, cút về uống thuốc đi, đỡ phải nằm c.h.ế.t dở sống dở trước cửa nhà người khác.”
“Ốm yếu thì sao, uống thuốc nhà mày à! Mày mà đánh không lại cả thằng ốm yếu như tao thì mày còn chẳng bằng thằng ốm yếu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-173.html.]
Tần Trúc Nam không phục, đánh nhau với cậu bé cùng tuổi.
Năm nay Bàng Kha cũng đã mười lăm tuổi, cao hơn Tần Trúc Nam nửa cái đầu, trông người cũng khá vạm vỡ, cậu ta tưởng đánh Tần Trúc Nam chỉ cần dùng một ngón tay là xong, không ngờ Tần Trúc Nam lại có thể đánh nhau với cậu ta, thằng ốm yếu này hình như không còn yếu như trước nữa rồi.
Tuy nhiên, muốn đánh thắng cậu ta thì không thể!
“Chờ chút nữa mày sẽ không cứng miệng được đâu!”
Cậu ta ra tay tàn nhẫn, dùng sức đá vào bụng Tần Trúc Nam.
Tôn Đại Bảo kịp thời hỗ trợ, húc Bàng Kha loạng choạng, chân cậu ta đá lệch, như vậy mới không trúng vào người Tần Trúc Nam.
Tần Trúc Nam thở dốc, mồ hôi đầy đầu, cậu thực sự đánh không lại Bàng Kha, bây giờ cậu đã kiệt sức, tay cũng không giơ lên nổi. Bàng Kha như một con bê con, sức mạnh rất lớn, hai đứa Tôn Đại Bảo và Lý Phát Tài cộng lại cũng chưa chắc đã đánh lại được cậu ta nhưng Lý Phát Tài đã về gọi chị mình rồi, cậu mới không sợ cậu ta!!!
“Chờ chút nữa mày cũng sẽ bò không nổi!”
Ai mà chẳng biết nói lời tàn nhẫn, Tần Trúc Nam cũng hung dữ trừng mắt nhìn cậu ta.
“Hừ, mày nằm mơ!”
Bàng Kha cười lạnh một tiếng, đột nhiên lao tới, nhìn tư thế này, nếu đ.â.m vào thì chẳng phải là Thái Sơn áp đỉnh sao?
“Anh Tiểu Nam, chạy nhanh lên!”
Chúng ta đánh không lại, hay là chạy đi! Tôn Đại Bảo vừa hét vừa tự mình nhảy sang một bên, cậu ta sợ đau nên cơ bản là không đánh nhau, hôm nay có thể lấy hết can đảm giúp Tần Trúc Nam đẩy Bàng Kha một cái đã rất tuyệt rồi, lỡ sau này Bàng Kha trả thù cậu ta thì sao?
Tần Trúc Nam chỉ do dự một giây là đã không kịp nữa rồi, Bàng Kha đã ở ngay trước mắt, cậu sợ hãi nhắm mắt lại, ôm đầu mình, cậu sai rồi, cậu không nên bốc đồng như vậy, nếu cậu bị thương, chắc chắn chị cậu lại lo lắng.
Tuy nhiên, cơn đau dữ dội như dự đoán đã không ập đến với cậu.
“Buông ra, buông ra cho tao! Ai vậy, dám bóp cổ ông đây!”