“Em có thể dạy tôi nấu ăn, những thứ này tôi có thể học, quần áo tôi có thể giặt, việc nhà tôi có thể làm, có thể làm gia sư cho Tiểu Nam, tôi còn ngoan ngoãn, lại xinh đẹp, nhìn thế nào em cũng không thiệt đúng không?”
“Có thêm một đối tượng thì tốt biết bao, sau này tôi sẽ thương em.”
Anh dịu dàng dụ dỗ, tay dần đặt lên eo Tần Trúc Tây.
Eo thực ra là một nơi rất nhạy cảm, với độ nhạy cảm của Tần Trúc Tây, nếu cô không thích, cô hẳn sẽ đẩy tay anh ra ngay nhưng cô không làm vậy, không những không làm vậy, mà cô còn có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Hứa Đình Tri.
Hứa Đình Tri mừng thầm trong lòng, nhân cơ hội tiến tới, anh tiến thêm một bước, đẩy nhẹ Tần Trúc Tây về phía trước, đẩy cô vào lòng anh.
Hai người gần như dính chặt vào nhau, vô cùng thân mật, cứ như vậy mà Tần Trúc Tây vẫn không có động thái gì tiếp theo, Hứa Đình Tri gần như khẳng định Tần Trúc Tây cũng có ý với anh.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, sắc mặt anh cứng đờ.
Tần Trúc Tây chống khuỷu tay vào n.g.ự.c Hứa Đình Tri, tạo ra một khe hở, cô trêu chọc nói.
“Nhưng anh rất yếu.”
“Anh yếu như vậy, lỡ như anh c.h.ế.t yểu thì sao? Tôi phải thủ quả sao?”
Cho anh giả bệnh giả yếu, giờ thì hay rồi, xem anh nói thế nào! Tần Trúc Tây chỉ muốn trêu chọc, muốn xem phản ứng của Hứa Đình Tri, để anh phải trả giá vì đã dùng chiêu này để lừa cô!
Hứa Đình Tri: …
Anh quên mất, anh còn có một thiết lập bệnh tật yếu đuối, giờ thì thực sự tiến thoái lưỡng nan rồi.
“Thực ra anh, anh có thể giải thích.”
“Ừm, anh nói đi.”
Tần Trúc Tây nhàn nhã, xem anh định bịa đặt thế nào. Dáng vẻ đắc ý của con hồ ly nhỏ này, không biết nhìn vào sẽ khiến người ta ngứa ngáy thế nào.
Việc giả bệnh này không thể giải thích rõ ràng trong vài câu, Hứa Đình Tri cảm thấy con hồ ly nhỏ này rõ ràng là cố ý, anh tức giận ôm cô vào lòng xoa nắn hai cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-167.html.]
Tóc của con hồ ly nhỏ thật mềm, trên quần áo có mùi thoang thoảng, có thể là mùi bồ kết, cũng có thể là mùi của chính cô, hơi thơm và dễ chịu.
Hứa Đình Tri hít nhẹ một hơi, vẻ mặt có chút mơ màng, dù sao thì hôm nay cũng đã ôm được con hồ ly nhỏ này, vậy thì cũng gần đến lúc nuôi ở nhà rồi, sau này anh có thể …
Đột nhiên, anh cứng đờ.
Không phải, khoan đã, anh bị làm sao vậy, rõ ràng anh không nghĩ gì cả, anh rất nghiêm túc! Anh là một thanh niên độc thân nghiêm túc!!!
“Ồ? Anh muốn chứng minh theo cách này sao? Cách chứng minh của anh đúng là độc đáo.”
Tần Trúc Tây nhẹ nhàng nói.
“Em nghe anh giải thích.”
Hứa Đình Tri lùi lại một bước, anh nắm lấy vai Tần Trúc Tây, thành thật nhìn cô.
Tần Trúc Tây không chớp mắt, anh cứ giải thích đi, tôi đang nghe đây.
“Chắc chắn là tối nay uống nhiều canh linh chi quá, tôi rất nghiêm túc, em đừng hiểu lầm.”
Hứa Đình Tri không muốn vì một tai nạn mà mất đi người vợ sắp cưới của mình.
Ồ, đổ lỗi cho linh chi, cái cớ này không tệ, vừa khéo tối nay anh thực sự uống rất nhiều nhưng mà hiệu quả lớn như vậy sao? Phản ứng nhanh như vậy sao? Cô có hơi không tin.
Tần Trúc Tây chớp chớp mắt, không lên tiếng.
TBC
Đôi mắt cô trong veo sáng ngời lại thuần khiết, có lẽ, cô không biết đây là gì? Hứa Đình Tri nắm bắt cơ hội, lập tức nói.
“Uống nhiều canh linh chi, tôi hơi khó chịu, tôi đi trước, ngày mai sẽ đến tìm em.”
Anh nói xong, vội vàng buông Tần Trúc Tây ra, đi mất, bóng lưng có chút hoảng loạn, hiếm khi tiểu tiên nam lại không bình tĩnh như vậy.
Thấy anh đi rồi, Tần Trúc Tây mới bật cười thành tiếng, mắt sáng lấp lánh, màu đỏ ửng từ trên má lan đến tận mang tai.