Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình - Chương 149
Cập nhật lúc: 2025-04-04 23:49:55
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Yêu đến mức không thể kiềm chế, đừng làm phiền chị, em cũng ngủ sớm đi.”
Cô lật người, tùy tiện đối phó.
Tần Trúc Nam đứng ngoài cửa kinh ngạc há hốc mồm, trời ơi, chị cậu thừa nhận rồi! Còn nói, còn nói yêu đến không thể kiểm soát được!!! Sức hấp dẫn của trí thức Hứa quá lớn rồi!
Trời ơi, cả một bất ngờ lớn!
Tần Trúc Nam kinh ngạc cả một đêm, trước khi mơ màng ngủ thiếp đi, cậu vẫn còn suy nghĩ không biết nên gọi anh rể vào lúc nào cho hợp lý.
Dù sao thì Tần Trúc Tây cũng không biết những chuyện này, cô ép mình đi ngủ sớm, sau đó dậy vào lúc ba giờ sáng, định đến chợ đen.
Tiền linh chi Hứa Đình Tri đã đưa cho cô rồi, hơn một nghìn tệ đủ cho hai chị em cô tiêu trong một năm rưỡi nhưng dù sao cũng phải đến chợ đen mua đồ ăn, vậy thì cứ làm một ít đồ mang đi bán, tiền bán đồ sẽ tích tiểu thành đại.
Tần Trúc Tây xách hai cái giỏ lớn, ung dung lên đường.
“Đêm nay trăng đẹp quá.”
“Gió cũng dịu dàng.”
Một kẻ thần kinh nửa đêm không ngủ đang ngâm thơ dưới trăng, anh hơi ngửa đầu, nghiêng người về phía cô.
Tần Trúc Tây chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng tuấn tú và dáng người cao ráo của anh, dưới ánh trăng nhàn nhạt, dịu dàng như nước, như thể thực sự là một nhà thơ lãng mạn của thế kỷ trước vậy.
“… “
Anh bạn có bị bệnh không? Nửa đêm không ngủ, chạy ra ngâm thơ, anh ngâm thì ngâm đi, sao lại chạy đến trước cửa nhà tôi, anh cố ý chặn tôi sao!
“Thật khéo.”
Anh cười tủm tỉm quay đầu lại, tặng Tần Trúc Tây một nụ cười tuyệt đẹp, sát thủ góc nghiêng, sát thủ nụ cười, sát thủ lời đường mật, tất cả đều được sắp xếp.
“Khéo quá đi mất.” Khéo đến mức tôi muốn đánh người.
Tần Trúc Tây cười giả lả nói, trong lòng đã chửi thề.
“Đừng căng thẳng, tôi sẽ không tố cáo cô đâu, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, dù sao cũng thuận đường, đi cùng nhau đi.”
Hứa Đình Tri bước tới, tự nhiên cầm lấy hai cái giỏ trên tay Tần Trúc Tây, cứ như hai người đã hẹn nhau vậy.
Tần Trúc Tây đã lâu không gặp người mặt dày như vậy, cô thở dài.
“Được rồi, đi đi đi, đi nhanh lên!”
Cái kẹo cao su này đã dính vào thì đừng hòng gỡ ra, cô cũng lười đôi co, dù sao anh cũng không phải lần đầu tiên thấy cô đến chợ đen, không sao cả.
“Bài thơ vừa rồi của tôi thế nào?”
“Xin lỗi, tôi chỉ học hết tiểu học, tôi không hiểu.”
“Vậy thì để tôi giải thích cho em nghe.”
“Không cần đâu.”
“Cần chứ.”
“Có thể nhưng không cần thiết.”
“Tôi thấy rất cần thiết.”
Hai người vừa đi vừa đấu khẩu, trẻ con không chịu được, Tần Trúc Tây còn nói không muốn phí nước bọt, không ngờ vẫn không tránh khỏi.
“Được rồi, được rồi, vậy thì lần sau tôi sẽ đổi sang một phong cách khác, đảm bảo em vừa nghe hiểu vừa thích.”
Hứa Đình Tri cưng chiều nói, rất thỏa hiệp.
Anh nói như vậy, giống như Tần Trúc Tây không hiểu chuyện, còn anh thì rộng lượng độ lượng, vô hạn bao dung người vợ đang giận dỗi.
Tần Trúc Tây suýt chút nữa thì nghẹn một hơi, người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ, cô không nói lại được, dứt khoát im miệng.
“Sao không nói nữa? Không vui à? Tiểu Trúc? Tây Tây? Tần Tần?”
Hứa Đình Tri mày mắt mỉm cười, nhìn chằm chằm Tần Trúc Tây trêu chọc gọi tên cô, thật là nhẹ nhàng phóng đãng, khác xa hình tượng chính nhân quân tử.
Nếu ngay từ đầu anh đã như thế này, Tần Trúc Tây sẽ không nấu cơm cho anh, bây giờ gọi là gì, cưỡi hổ khó xuống!!!
“Câm miệng!”
“Nói thêm câu nữa tôi sẽ kết liễu anh, đem anh phơi thây ngoài đồng hoang!”
Tần Trúc Tây nhẫn nhịn không được nữa mà đe dọa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-nu-phao-hoi-lam-giau-nuoi-ca-gia-dinh/chuong-149.html.]
Anh lớn từng này rồi mà chưa bị đánh chết, thật sự là vì mặt đẹp trai, nếu không thì ai chịu nổi cái đồ thần kinh này.
Chương 150
“Tần Tần nỡ lòng nào làm vậy sao? Nhưng mà tôi...”
Nhìn thấy Tần Trúc Tây cầm một hòn đá lớn, Hứa Đình Tri vội vàng nhận lỗi và lùi ra xa.
“Tôi sai rồi, Tần Tần em nương tay.”
“Anh còn nói!”
Tần Trúc Tây trừng mắt nhìn, hận không thể thật sự đập hòn đá này vào đầu anh, sao lại có người đàn ông phiền phức như vậy, trừ cái mặt ra thì chẳng ra gì!
“Tôi im miệng, em đánh c.h.ế.t tôi rồi thì đi đâu tìm thầy cho Tiểu Nam.”
Anh vừa lùi lại vừa xách giỏ của Tần Trúc Tây, lắc lư.
“Nếu anh dám làm đổ đồ của tôi, tôi sẽ chặt anh ra từng khúc, rồi bắt Tần Trúc Nam đến thắp hương cho anh!”
Tần Trúc Tây nghiến răng nghiến lợi nói, người này không những chậm chạp mà còn phiền phức không chịu được, nam phụ bạch nguyệt quang ít nói, đẹp trai, tính tình tốt đâu?
Cốt truyện rác rưởi, lừa tình cảm của tôi!
“Tôi không nói nữa, thật sự im miệng.”
Hứa Đình Tri trong một giây đã trở lại nghiêm túc, xách giỏ cũng có thể bay lên trời, đến họp với Ngọc Hoàng.
Ngay cả bệnh đa nhân cách cũng không bằng anh!
Anh lại gạch bỏ một mục trong sổ tay, không thích đàn ông ba hoa, vậy nên, mỗi ngày một câu hỏi, Tần Trúc Tây thích kiểu đàn ông nào?
“Nhanh đi, đừng lãng phí thời gian của tôi! Nếu số đồ này không bán hết, anh sẽ phải ăn chúng làm bữa trưa và bữa tối, nhắc nhở thân thiện, hôm nay bán khổ qua xào trứng.”
Tần Trúc Tây cuối cùng cũng nghĩ ra được bảo bối có thể chế ngự Hứa Đình Tri, cô hung dữ nói.
Khổ qua??? Sao thứ này vẫn chưa tuyệt chủng?
Biểu cảm của Hứa Đình Tri cứng đờ, cuối cùng cũng yên phận, quãng đường còn lại ngoan ngoãn đi trước, không quấy rầy Tần Trúc Tây nữa.
TBC
Vì hành động kéo chân của bình dầu này, Tần Trúc Tây đến chợ đen chậm hơn nửa tiếng so với ngày thường, chỗ cô thường đứng đã bị người khác chiếm mất.
“Bên này.”
Hứa Đình Tri liếc nhìn đám đông náo nhiệt, nhanh chóng khóa chặt một chỗ trống, anh ra hiệu cho Tần Trúc Tây đi theo.
Anh cao, tầm nhìn cũng rộng hơn, tìm chỗ nhanh hơn Tần Trúc Tây cũng là điều dễ hiểu, Tần Trúc Tây cũng không muốn chậm trễ nữa, liền đi theo.
Trước khi vào, cô đã dùng khăn trùm đầu che mặt, có Hứa Đình Tri ở đây, cô không thể lấy mũ từ trong không gian ra. Để đầu không, chỉ che mặt, thật ra người quen vẫn có thể nhận ra.
Nhưng không sao, trong đội cũng không có mấy người đến chợ đen.
Hai người đứng ở một chỗ trống, vén một góc lá trên giỏ, để lộ thân hình quyến rũ của nó, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Anh còn muốn theo tôi nữa sao?”
Tần Trúc Tây rất bất lực, bán đồ mà anh cũng phải chen vào sao?
“Vậy tôi đi mua đồ, hôm nay em muốn mua gì?”
“Mua mạng chó của anh.”
Cô buột miệng thốt ra.
Hứa Đình Tri không nói gì nữa, im lặng nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra sự buồn bã, tổn thương, yếu đuối, v.v., Tần Trúc Tây lập tức cúi đầu áy náy.
Được rồi, được rồi, đừng nhìn nữa! Cô nói sai rồi được chưa!
“Mua thịt, thịt gà, thịt vịt, thịt lợn, thịt bò, cá, tôm gì cũng được! Tóm lại là đồ ăn, anh cứ mua đi, về tôi trả tiền cho.”
Tần Trúc Tây xấu hổ chỉ hết tất cả các loại thịt, chỉ thiếu báo tên món ăn.
“Nhanh đi, lát nữa người ta bán hết bây giờ.”
Cô hơi ngượng ngùng đẩy khuỷu tay Hứa Đình Tri, nhanh đi đi, đừng nhìn cô bằng ánh mắt đó nữa, cô thấy tội lỗi quá.
Rõ ràng Hứa Đình Tri không phải kiểu người yếu đuối, nhiều nhất chỉ là tinh tế hơn một chút, đẹp trai hơn một chút, sao mà giả vờ bị thương lại chân thực như vậy! Cô không tin chỉ một câu nói mà có thể làm anh đau lòng đến vậy.
“Ừ.”
Cho đến khi nhìn Tần Trúc Tây muốn chui xuống đất, Hứa Đình Tri mới thong thả rời đi, trong mắt còn lóe lên một tia sáng.