Giang Miên Miên nhận ánh mắt từ cha , miệng nhỏ cong lên giả vờ bày bộ dáng “Đành cố mà thôi”: “Được, con sẽ cố gắng thi một trăm điểm.”
Sau khi ăn uống no nê , Giang Trường Hải dẫn con gái và vợ tới cung tiêu xã.
Người bán hàng bày bán ở cung tiêu xã, thấy ông một thì trêu chọc: “Đồng chí Giang, cuối cùng cũng thấy cô vợ với con gái cưng nhà cô ha.”
“Hèn gì ông cưng như bảo bối như thế. Có vợ con xinh như tiên nữ thế thì ai mà chả cưng.”
Thấy khen vợ và con gái xinh , Giang Trường Hải còn vui hơn khi khen :”Ha ha, em gái, cô đúng lắm đấy. Vợ những xinh như tiên mà còn tay nghề cực . Cô quần áo con gái mặc , là vợ tự tay hết đó.”
Có qua mới toại lòng , bán hàng vẫn nhớ ơn Giang Trường Hải giúp chuyện phiếu sữa, bây giờ đương nhiên sẽ vài câu dỗ ông vui vẻ: “Thật ? Bộ đồ thật đấy, chẳng kém gì thợ may tụi .”
Tô Uyển Ngọc thấy khen tay nghề , trong lòng cũng khá vui.
Mặc dù bà bằng thợ may , nhưng ai mà lời khen ngợi chứ. Bà ưu nhã mỉm , khẽ gật đầu với bán hàng: “Chào đồng chí.”
Giang Trường Hải cô gái khen ngợi như , vờ như lơ đãng : “Chứ gì nữa, bộ đồ là món quà và con bé tặng cho con bé mừng chuyện thi đậu cấp một đấy.”
“Ai ui, cô bé giỏi thế á, thi đậu cấp một luôn chứ đùa. Đồng chí Giang, phúc lớn thật đấy.” Người bán hàng giơ ngón tay cái về phía Giang Trường Hải.
Giang Trường Hải khoe khoang vợ con nhà xong, đó mới chỉ đủ loại quần áo treo tường, đầu với Tô Uyển Ngọc: “Vợ , em xem thử thích bộ nào. Lần mua thẳng luôn, phiền em nữa.”
Tô Uyển Ngọc thế thì híp cả mắt. Bà chọn hồi lâu, cuối cùng chọn một bộ váy liền áo màu trắng họa tiết hoa nhí: “Anh Hải, thấy ?”
“Đẹp lắm, em mặc chắc chắn sẽ .” Giang Trường Hải liên túc gật gù, ngoại hình vợ ông xinh xắn trắng trẻo, mặc cái gì cũng cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-95.html.]
“Em gái, gói bộ váy cho .” Giang Trường Hải còn chẳng thèm hỏi gió mà thẳng luôn.
“Vâng ạ.”
Sau khi mua quần áo xong, Giang Trường Hải qua chỗ bày biện giày da sáng bóng: “Giá giày như nào đây chủ quán?”
“Đồng chí Giang đúng là hàng nha.”
Người bán hàng thành tiếng: “Giày da chở từ Hải thành tới cả đấy, đều từ da trâu hết, đeo sẽ cấn chân . Chất lượng cũng , đeo bao lâu cũng hư , bán khá đắt hàng. Mấy thích đôi nào để lấy cho mà xem.”
Ánh mắt của Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên càng chăm chú rời, cô gái nào mà chẳng thích quần áo, giày dép xinh xắn chứ.
Thế là mỗi chọn một đôi giày da nhỏ, đeo chân dọc đường, trông Tây .
Đôi giày da đeo thật sự thoải mái, kiểu dáng cũng nữa.
Mà giá cả đương nhiên cũng đắt. Hai đôi giày da, tốn mất gần hai mươi đồng.
Mộng Vân Thường
Giang Trường Hải vung tay lên hào sảng : “Mua!”
Giang Miên Miên xách theo đôi giày nhỏ, trong lòng lệ rơi đầy mắt. Đã nhiều năm , cuối cùng cô cũng đeo giày da .
Cuối cùng cũng cần đeo giày vải mùa hè thì nóng mùa đông thì lạnh nữa .
“Cha nó , cũng mua một đôi giày da . Ba chúng mỗi một đôi, khi cửa thì phong cách Tây hơn hẳn.” Tô Uyển Ngọc cũng khuyên ông, dù bà cũng xót chồng lắm chứ.