Thấy Giang Đại Sơn gật đầu đồng ý, trong lòng của mấy phòng lớn và phòng thứ hai đều thở phào nhẹ nhõm, chuyện xong xuôi .
“Cảm ơn ông nội!” Nhị Nha kích động thiếu chút nữa .
Tốt quá, quá !
Cuối cùng cô bé cũng thể đến trường học !
Trương Quế Hoa thấy Giang Đại Sơn đồng ý, hơn nữa bà Giang Trường Hải phóng viên cũng khen bà , bà xoắn quýt một hồi, cũng nên tiếng phản đối.
Dù mới thằng hai cũng , tiền học phí Nhị Nha học bọn họ tự , cần bà tiền, bà cũng thiệt gì quá lớn.
Hơn nữa bây giờ bà bà nội của thiên tài nhỏ Giang Miên Miên , bây giờ bà chính là hình mẫu bà nội trong mắt ngoài.
Bây giờ bên ngoài đều bà cần cù, giỏi giang yêu thương cháu trai cháu gái như , bây giờ bên ngoài đều truyền tai rằng lúc đầu là bà dốc hết sức chủ trương cho Giang Miên Miên học, bà duy trì cái thanh danh .
Còn một cái nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là bây giờ Giang Trường Hải tiền đồ, mỗi tháng đều cho bà năm đồng, còn thường xuyên mua đồ đem về.
Điều kiện gia đình hơn nhiều, cũng thiếu chút điểm công mà sức lao động nhỏ bé Nhị Nha kiếm .
Nghĩ tới đây, cuối cùng Trương Quế Hoa cũng gật đầu, Nhị Nha dặn dò: “Nhị Nha , chuyện cháu học, bà đồng ý, cháu học, nhất định học cho thật nha, đừng để phí tiền học phí.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-499.html.]
Nhị Nha thầy bà của cô bé cũng đồng ý, hết sức mừng rỡ, cô bé lập tức dậy, đầu tiên thẳng ánh mắt của bà cô bé, lớn tiếng kiên định : “Bà, bà yên tâm , cháu chắc chắn sẽ học tập thật giỏi, cảm ơn bà, cảm ơn ông, cảm ơn bác cả, cảm ơn Miên Miên.”
Ánh mắt cô bé tràn đầy sự cảm kích mà một nhà phòng lớn.
Chiêu Đệ ở vị trí của cô , cực kỳ bực bội mà bĩu môi, chút ân huệ, là chút ân huệ!
Một nhà Giang Trường Hải dùng chút ân huệ mà thu mua lòng , Nhị Nha mấy thu mua, thật sự là thủ đoạn , mưu tính mà!
Đại Nha và Lai Đệ Nhị Nha vẫn luôn khát khao học, bây giờ thấy cô bé cuối cùng cũng thỏa lòng mong , tụi cô nắm lấy tay của Nhị Nha đáy bàn, nhỏ giọng : “Nhị Nha, chúc mừng em nha, cuối cùng thể học .”
“Chúc mừng chị, chị hai, chị nhiều thời gian để học hơn .” Lai Đệ hì hì .
Giang Đại Sơn Giang Đại Sơn liếc Giang Miên Miên ngoan ngoãn ở bên cạnh, nhớ tới đủ loại vinh dự mà mà cô mang về cho nhà khi học, trong lòng khẽ động, ho nhẹ một tiếng.
Đợi đến khi trong phòng đều về phía ông , ông mới hờ hững tuyên bố: “Cha thấy tuổi Đại Nha cũng nhỏ, đợi khai giảng, để con bé học với Nhị Nha , học phí của hai đứa bé gái cha và mấy đứa cũng sẽ , đợi đến khi Lai Đệ đến tuổi cũng cho con bé học, đứa nhỏ nhà họ Giang chúng thể học thì sẽ cơ hội học. mà thể học mấy năm thì dựa bản lĩnh học tập của bản , thể học mấy năm thì cha sẽ tiền bấy nhiêu năm, học thì trở về nhà đồng việc.”
Mộng Vân Thường
Lời của Giang Đại Sơn chẳng khác nào ném một quả l.ự.u đ.ạ.n mặt hồ yên tĩnh cả.
Thế nào bọn họ cũng ngờ tới, mà ông cụ sẽ cho tất cả đứa nhỏ trong nhà học.
Hiển nhiên Đại Nha cũng ngờ tới chuyện như rơi lên đầu cô bé, cô bé mờ mịt Giang Đại Sơn, còn chút dám tin.
Lai Đệ còn quá nhỏ, vẫn quyết định ngày hôm nay tác dụng gì với tương lai của cô bé.
Cô bé chỉ là, khi ông cô bé xong những lời thì tất cả trong nhà đều vui mừng, cho nên cô bé cũng nhe răng theo.