Có kế hoạch, mấy ngày tiếp theo, Giang Miên Miên liền cực kỳ nghiêm túc mà bài tập.
Giang Trường Hải thấy cô như lập tức khuyên cô đừng mệt quá, kết hợp và nghỉ, đừng lạnh nhạt với Úc Thừa, dẫn ngoài chơi chút.
Giang Miên Miên liền cô đang xong bài tập sớm, lúc thủ đô thì thể thoải mái chơi đùa.
Nghe thấy những lời trẻ con , Giang Trường Hải một tiếng, cũng cản nữa.
Úc Thừa cũng thấy bản lạnh nhạt, đúng lúc thời gian, đến công trường của hai ngày.
Hệ thống càng vô cùng vui vẻ, yên tâm, nó chỉ mong ký chủ thể dành tất cả thời gian khác ngoài lúc ngủ và ăn cơm dùng để học.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua nhanh, chớp mắt cái đến ngày khởi hành.
Tô Uyển Ngọc giúp Giang Miên Miên sửa soạn quần áo yên lòng mà dặn dò: “Miên Miên, thủ đô nhiều , khi các con xuống xe lửa, con nhất định theo sát Úc Thừa, ? Dù thế nào cũng đừng tách .”
“Con , yên tâm , con cam đoan sẽ dắt tay Úc, cũng buông .” Giang Miên Miên vẻ mặt nghiêm túc cam đoan.
Kiếp cô thường xuyên đến thủ đô chơi, hơn nữa mỗi đều ít nhất một tháng.
Mặc dù thể bố cục của thủ đô bây giờ thể chút khác với lúc cô tự khi đó, nhưng mà xem như cô với Úc Thừa tách thì cô cũng lạc .
Tuy nhiên vì để cô lo lắng, cô vẫn hứa.
“Ừm, thì , đến thủ đô lời Úc của con, giở chứng, cũng nên tùy tiện nhận đồ của . Lần cho con cầm theo nhiều tiền chút, nếu con thích cái gì thì tự mua.” Tô Uyển Ngọc .
“Dạ, , cho con đem theo nhiều tiền chút, con xài thì sẽ đem về, đồ của thủ đô chắc chắn đắt, con thể cái gì cũng để cho Úc trả tiền .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-428.html.]
Vừa nhắc tới tiền, Giang Miên Miên liền thấy hứng thú.
Lần cô thủ đô là định kiếm nhiều tiền chút đem về, đương nhiên tiền vốn ban đầu .
Tô Uyển Ngọc dáng vẻ nhóc mê tiền đó của con gái, búng trán cô một cái, : “Được, con yên tâm , chắc chắn sẽ đưa cho con đem nhiều tiền theo.”
Tô Uyển Ngọc sắp quần áo và giày của Giang Miên Miên xong, trở về phòng bàn bạc với Giang Trường Hải.
“Anh Hải, Miên Miên thủ đô, tụi đưa cho con bao nhiêu tiền đây?” Tô Uyển Ngọc lấy hết tiền trong nhà , Giang Trường Hải hỏi.
“Bây giờ còn nhiêu tiền?” Giang Trường Hải dậy tiền trong tay của Tô Uyển Ngọc hỏi dò.
Tô Uyển Ngọc : “Hơn bảy trăm, tới tám trăm.”
Từ khi cả nhà bọn họ lên trấn , mỗi ngày đều ăn lương thực loại , đồ ăn mỗi bữa thịt, hai con còn thích ăn đồ ăn vặt, tiền lương mỗi tháng của Giang Trường Hải gần như để dành bao nhiêu.
Mấy trăm đồng còn dư trong tay phần lớn là của hai nghìn đồng mà Giang Trường Hải Hải Thành kiếm về còn dư .
Giang Trường Hải còn hơn bảy trăm, tức khắc liền khí phách : “Cho Miên Miên đem theo hai trăm, nhà nghèo, ngoài giàu, thủ đô là thành phố lớn, cái gì cũng tiêu tiền, dù bây giờ tụi cũng tiền, cho con cầm theo nhiều tiền chút, khó lắm đứa nhỏ mới dịp ngoài chơi, đừng vì đủ tiền mà mất vui.”
Mộng Vân Thường
“Dạ, em .”
Giang Trường Hải xót con, Tô Uyển Ngọc cũng chần chờ gì, hai trăm đồng là tiền thu nhập mấy năm của gia đình bình thường, nhưng mà bà thèm chớp mắt mà trực tiếp đếm hai trăm đồng, chuẩn sáng sớm mai bỏ trong túi xách của Giang Miên Miên.
Bởi vì ngày mai Giang Miên Miên theo Úc Thừa đến thủ đô, tối hôm đó, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc hiếm thấy mà mất ngủ.