Cô bé tò mò Tam Nha bí quyết học tập gì, bản cũng học theo.
Giang Miên Miên dĩ nhiên thể học qua một đời , đành mấy khiêm tốn đáp:
“Vì trí nhớ của em thôi.”
Mộng Vân Thường
Đám nhóc xung quanh cũng nghi ngờ, chỉ là trong lòng tiếc nuối—giá như cũng trí nhớ như thế thì mấy.
Hệ thống học sinh giỏi thừa cơ chen :
“Xin hỏi đồng chí ký chủ trí nhớ xuất sắc, hiện tại cô chính thức khởi động hình thức học sinh giỏi ? Chỉ khi bước lên con đường , cô mới thể thu thập điểm năng lượng tương ứng.”
“Khoan ,” Giang Miên Miên lười biếng đáp trong đầu, “chờ học xong một quyển sách hãy .”
Bình thường mặt con cháu, bà nội còn nể mặt ông bạn già nên nhịn , nhưng lúc nhịn đủ , lời oán trách tuôn như nước lũ. Một lúc , mắng mỏ , bà cụ mới xuống , trong lòng vẫn cam tâm:
“Nếu tới lúc đó con nhóc thi đậu, hai tháng đừng hòng mơ tới trứng gà! Thiếu dinh dưỡng hư , nhà họ Giang dựa ai?”
“Bây giờ đối xử với nó, chờ nó thi đậu cấp ba mới đối xử thì còn kịp ?”
Nhà họ Giang bao đời nay đều là dân quê chân đất. Nếu ông thể nuôi một đứa học hành nên hồn, tiền đồ, thì đúng là nở mày nở mặt với tổ tông.
Trong mơ, Giang Miên Miên ăn kem que, bánh bao lớn, lúc về còn xách theo hai túi kẹo trái cây.
Sau một giấc ngủ dài, cô theo cha lên trấn. Những khác cũng lượt chìm giấc ngủ trong cái nóng oi ả của mùa hè, bên tai là tiếng ve râm ran dứt.
“Sau nếu nó tiền đồ,” bà nội vẫn nguôi, “cũng chắc giúp Chí Văn, Chí Võ.”
Từ nhỏ bà dạy rằng chỉ con trai mới là trụ cột gia đình. Dù Tam Nha đưa con rể về ở rể thì cũng là danh chính, lời thuận.
Giang Đại Sơn chờ bà cho mới chậm rãi lên tiếng:
“Chuyện chỉ là tiền bạc. Nếu Tam Nha thi đậu cấp ba, c.h.ế.t cũng mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông.”
Cha chỉ ăn mỗi một viên kẹo trái cây cho vị ngọt, còn đều để phần cho con.
Thấy ông nghiêm túc như , bà nội chỉ đành nghiến răng gật đầu:
“Được. Dù thì ‘một quan, cả họ nhờ’, một nhà cũng hưởng ké chút lợi.”
Nói thì , nhưng bà vẫn xót xa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-41.html.]
“Thế chẳng con nhóc đó ăn hết trứng gà, hai đứa cháu trai chẳng phần ?”
Chỉ cái tên “hình thức học sinh giỏi” thôi cũng là cực khổ. Giang Miên Miên nghĩ thầm— ngày nào lười thì cứ lười ngày đó.
Giang Đại Sơn bà còn lải nhải tiếp, liền nhắm mắt , nữa.
Ông lắc đầu, giọng trầm xuống:
“Tóm chuyện bà cứ theo . Nhiều trứng gà như đổi cũng mấy cân thịt heo. Nếu tiết kiệm hai mươi tệ học phí thì là lời lớn .”
Bà nội bĩu môi, vẫn nỡ:
“Vậy chờ con nhóc đó thi đậu cấp ba cho ăn trứng cũng muộn.”
Trong phòng, cuối cùng bà cũng cơ hội trách móc:
“Ông nó, ông để thằng cả dỗ cho mụ mị đầu óc thế? Nó chỉ một đứa con gái, vợ thằng hai sinh con trai, cuối cùng chỉ hai đứa Chí Văn, Chí Võ là con trai thôi. Lỡ nó thi đậu thì chẳng phí trứng của ?”
Hệ thống vội, dù ký chủ lười bao nhiêu năm , chậm mấy ngày cũng .
Huống hồ, nếu bà nội cho, thể tên cha vô liêm sỉ sẽ trực tiếp tay “cướp” lấy.
Giang Đại Sơn xa hơn tất cả .
“Được .”
Bà nội thật còn cho con nhóc đó ăn trứng nữa luôn, nhưng nghĩ tới cái tính khôn vặt của thằng cả, bà đấu nổi.
“Con cố gắng học hành, báo đáp cha đó,” Tô Uyển Ngọc múc canh gà, trong miệng vẫn ngậm viên kẹo.
“Vâng ạ.”
Giang Miên Miên gật đầu cho lệ—cô lười vạch trần .
Đừng tưởng cô , lúc mua kẹo, lén nhét riêng một nắm túi .