Đợi hai đứa cháu trai chơi bời bên ngoài về, Tôn Lệ Hà liền kéo tụi nó , thấp giọng xúi giục:
“Đi tìm ông bà mà . Bảo rằng ông nội hai tháng nữa sẽ cho Tam Nha ăn hết trứng gà phần của hai đứa con.”
Hai nhóc xong liền như sét đ.á.n.h ngang tai, tròn mắt kêu lên:
“Vì chứ?!”
Giọng Tôn Lệ Hà đầy cay nghiệt lẫn khinh thường:
“Còn vì nữa. Là vì Tam Nha khoác lác với ông rằng nó thể học xong kiến thức từ lớp một tới lớp ba trong vòng hai tháng, khai giảng là học thẳng lên lớp bốn.”
Giang Trường Đào chau mày, lẩm bẩm:
“Anh đang nghĩ… lỡ như Tam Nha thi đậu lớp bốn thật thì ?”
“ !” Tôn Lệ Hà lập tức tiếp lời. “Lớp bốn còn khó hơn nhiều!”
Bà tuyệt đối tin con nhóc lười biếng đó là thiên tài gì.
Giang Miên Miên ánh mắt đầy hoài nghi của , trong lòng buồn bất đắc dĩ.
“Mẹ yên tâm, con sẽ bỏ dở giữa chừng .”
Giang Chí Võ bên cạnh gật đầu lia lịa, vô cùng đồng tình—học sinh kém nhất sợ nhất chính là học hành. Rõ ràng ngày nào em cũng thấy Miên Miên cắt cỏ, hái rau cho heo ăn chăm chỉ mà.
Sau khi dỗ dành hai đứa con xong, Tôn Lệ Hà đầu đàn ông vẫn đang trầm tư phía , hỏi:
“Cha nó, đang nghĩ gì ?”
Giang Trường Hải im lặng một lát chậm rãi :
“Anh chỉ đang nghĩ… trong lòng em, con bé yếu ớt tới mức chịu nổi chút khổ cực nào ?”
Hai nhóc liền lập tức chạy tìm ông nội, lóc đòi trứng gà. Mãi đến khi ông cụ nghiêm mặt quát lạnh một tiếng, hai đứa mới sợ hãi dừng .
“Bây giờ cứ đòi ông nội ,” Tôn Lệ Hà lạnh nhạt thêm, “ thì ngày mai chỉ thể trừng mắt Tam Nha ăn thôi.”
Giang Trường Hải hạ giọng như đang thương lượng:
“Anh cũng xót vợ lắm chứ…”
Tô Uyển Ngọc bên cũng lo lắng yên, kéo con gái dặn dò hết lời:
“Miên Miên, con cha …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-39.html.]
“Không ,” Giang Miên Miên nghiêm túc đáp. “Trong lớp con nhiều bạn còn trượt kiểm tra. Con học .”
Rõ ràng là vì miếng ăn mà cha cô đỏ mặt tim đập bịa chuyện lừa , nhưng lời cô .
“Con thể than mệt, than khổ,” Tô Uyển Ngọc tiếp, “nhưng học nửa chừng học nữa, ?”
Nghe , Giang Trường Đào mới nhớ tới cái tật hết ăn của cháu gái, gật gù:
“Cũng đúng. Biết hai ngày nữa nó kêu học nổi.”
Ngày nào cũng bài tập tới đau đầu, hận thể học lớp một. Nghĩ tới con nhóc lười biếng mà học mỗi ngày, tin nổi.
Nhất là Giang Chí Văn—mới học xong lớp ba—nuốt nước bọt cái ực, mặt đầy sợ hãi:
“Kiến thức lớp ba khó lắm đó!”
Nghe , Tôn Lệ Hà lạnh:
“Đến lúc đó mà nó học xong, ông nội chắc chắn sẽ nổi giận.”
Ở thời đại , trong mắt , học hành tuy tương lai, nhưng còn khổ hơn cả khổ sai.
Cũng may, cha cô vẫn luôn tin tưởng cô tuyệt đối.
“Vợ ,” Giang Trường Hải dịu giọng, “em cứ chờ xem . Miên Miên học chăm chỉ như , hai tháng ăn trứng gà, em cũng ăn ít một chút, ?”
Tôn Lệ Hà còn kịp để ông hết câu lập tức cắt ngang:
“Không thể nào! Cha nó, đừng để con nhóc đó lừa gạt!”
Hai nhóc há hốc miệng—em Miên Miên điên ? Nếu học nổi, ông nội cho tụi nó ăn trứng gà nữa thì !
“Cha, cha ghê!”
Giang Miên Miên nhào tới ôm chặt lấy đùi cha, cảm động tới mức suýt rưng rưng.
Quả nhiên đời chỉ cha là nhất, còn con gái của cha thì là bảo bối.
Giang Trường Hải bật , cúi xuống bế cô lên:
“Ai bảo con là con gái của cha chứ.”
Mộng Vân Thường