Bởi vì khi Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc mới chuyển đến đây, bọn họ mua hạt dưa và kẹo đem chia cho từng nhà.
Mộng Vân Thường
Cộng thêm hai đều đối nhân xử thế, cho nên dù thời gian bọn họ chuyển tới bao lâu nhưng bọn họ quen thuộc hết làng xóm .
Dĩ nhiên quan hệ nhất là nhà họ Lý cách gần đó.
Tô Uyển Ngọc hỏi như thường lệ: “Chị dâu, mấy chị ăn sáng xong ?”
“Ăn xong , mấy em mới tới ăn ?” Thím Lý con hai đang xách hai cái bọc lớn nên hỏi.
Tô Uyển Ngọc giả vờ để ý tới : “ , sáng nay em sốt ruột ngoài mua báo , nên cơm, em đến tiệm cơm quốc doanh mua mấy cái bánh bao, ăn lót .”
Quả nhiên, bà lời , thím Lý liền tò mò hỏi: “Sao ? Có chuyện lớn gì ?”
“À, cũng chuyện lớn gì, còn là bài văn của con em đăng lên báo ? Em và cha nó định mua một bản trở về xem xem.” Tô Uyển Ngọc giả vờ dáng vẻ như gió thoảng mây bay, thực tế trong lòng bà đắc ý c.h.ế.t.
“Gì hả? Bài văn của con gái em đăng lên báo? Chuyện gì ?”
Mấy hàng xóm thì cực kỳ khiếp sợ, mấy bà Giang Miên Miên tờ báo trong tay Tô Uyển Ngọc, mặt đầy vẻ thể tin.
“Là vầy, Miên Miên thi hạng nhất ở trấn trong kỳ thi nhảy lớp, mấy thầy trong trường bài văn của con bé nên bảo tụi em gửi lên tòa soạn thử chút. Không ngờ tới ở đó liếc mắt trúng, hôm qua liền gọi điện cho trường học bảo bản thảo thông qua , hôm nay sẽ in ?” Tô Uyển Ngọc đưa tờ báo trong tay gần mắt .
Mấy hàng xóm càng thêm kinh hãi: “Gì?! Miên Miên thi nhảy lớn hạng nhất của trấn ? Không con bé mới học lớp bốn tiểu học ?”
Có nóng lòng thậm chí trực tiếp lấy tờ báo từ trong tay Tô Uyển Ngọc xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-364.html.]
Sau khi xem xong thì cũng nước mắt lưng tròng cảm khái : “Viết quá ! Tiểu Tô , em dạy con thông minh thế?”
Mặc dù bọn họ từng Tô Uyển Ngọc thành tích học tập của con gái bà lắm, nhưng mà cũng ai coi gì, bởi vì trường tiểu học Công xã với trường tiểu học trấn chênh lệch nhiều, thể so .
Bây giờ bọn họ mới còn thông minh hơn bọn họ nghĩ nhiều.
Nhất là mấy nhà con nhỏ chuẩn thi trung học cơ sở, ai nấy đều trợn mắt há mồm, bởi vì bọn họ tiểu học trấn cũng chỉ hai học sinh thi 215 điểm.
Mà điểm con nhà họ thấp hơn Giang Miên Miên ít nhất ba mươi điểm, chênh lệch quá lớn !
Vì , Giang Miên Miên ở bên cạnh yên lặng gặm bánh bao thịt các bà vợ, bà cụ yêu thích mà bao vây.
Một bà cụ kéo lấy tay nhỏ của Giang Miên Miên, híp mắt: “Ài, thảo nào đứa nhỏ học giỏi thế, mấy đứa dáng tay con bé , thon nhỏ, dài, đây là bàn tay cầm đó.”
“Còn , đứa nhỏ là một đứa nhỏ thông minh, phúc.” Một thím cũng nhẹ nhàng nhéo gương mặt non mềm, nhỏ bé của Giang Miên Miên.
Còn một cô vợ nhỏ mới kết hôn, sinh con, hổ : “Miên Miên, thím kẹo, con để cho thím ôm con một cái ?”
Cô ông cụ trong nhà , ôm những đứa thông minh thế nhiều, con sinh cũng sẽ thông minh.
Giang Miên Miên sờ, bóp, ôm: “…”
Cứ tới cứ tới.
Biết tiện từ chối, Giang Miên Miên giống như một con búp bê mặc cho mấy bà sờ một cái, ôm một cái.