Lưu Văn dốc hết sức hết lòng khuyên can, Giang Trường Hải cũng kiên nhẫn lắng nhưng rõ ràng hề ảnh hưởng.
Vậy nên hiệu trường bèn bước , thiết quan tâm hỏi: “Cha trò Giang Miên Miên , là đưa Giang Miên Miên đến trường tiểu học trong trấn học ?”
Giang Trường Hải càng thêm khách sáo, kính cẩn : “Phải ạ, trường tiểu học ở trấn gần nhà máy hai vợ chồng đang , thể thuận tiện chăm sóc Miên Miên hơn.”
“Cha Giang Miên Miên, học trò Giang Miên Miên là đứa trẻ mà nhà trường chúng vô cùng xem trọng, thầy Lưu và thầy Mạnh vẫn luôn dốc lòng dạy dỗ, chúng thể cung cấp cho em Giang Miên Miên tất cả những tài liệu học tập như trường tiểu học ở trong trấn, đảm bảo kiến thức mà em học ở trường tiểu học công xã tuyệt đối thua kém gì so với trường tiểu học trong trấn. Ngoài chúng còn thể nâng mức học bổng học tập của trường ngang bằng với trấn , xem như thì thể suy nghĩ về việc chuyển trường ?” Hiệu trưởng dùng thái độ vô cùng chân thành bảo đảm
“Việc ...” Giang Trường Hải cảm thấy khó xử.
Giáo viên và hiệu trưởng đều kiên quyết giữ con gái ở trường, ông xong cũng cảm thấy phân vân .
nếu chuyển trường, Miên Miên sẽ luôn ở chung với con bé Chiêu Đệ lắm mưu nhiều kế , ông yên tâm chút nào.
Giang Miên Miên càng thêm cảm động với nỡ hơn , nhưng cô cha lao tâm khổ tứ suy nghĩ cho , nên chỉ im lặng một bên chứ chen lời.
Hiệu trưởng thấy thái độ của Giang Trường Hải còn kiên quyết như nữa, liền thở hắt một : “Cha Giang Miên Miên , giấu gì , chúng bồi dưỡng em Giang Miên Miên thời gian dài như là vì hy vọng trong kì thi chuyển cấp, Giang Miên Miên thể đem về thành tích vinh quang cho trường.”
Giang Trường Hải thấy lời lẽ khẩn thiết chỉ vì giữ con gái ở trường như , ngại ngùng, nhưng nghĩ tới sự an của Giang Miên Miên, ông chỉ đành uyển chuyển từ chối: “Hiệu trường, thật lòng ngại quá.”
Hiệu trưởng thấy Giang Trường Hải kiên quyết như , cũng ông sẽ đổi quyết định của , tuy rằng ông nỡ nhưng cũng thể ép buộc .
“Cha Giang Miên Miên, nếu quyết định , chúng cũng miễn cưỡng thêm nữa, hi vọng em Giang Miên Miên vẫn thể cố gắng học tập, đạt nhiều thành tích hơn.”
“Cảm ơn hiệu trưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-332.html.]
Mạnh Vệ Đông và Lưu Văn thấy việc định, liền lôi tập tài liệu khó khăn lắm mới lấy từ huyện đưa cho Giang Miên Miên.
Lưu Văn dặn dò: “Trò Giang Miên Miên, đến trấn cũng cố gắng học tập, lười biếng đấy.”
Mạnh Vệ Đông cũng : “Mặc dù việc học quan trọng, nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn, đừng nên vì quá lo học hành mà bỏ qua thời gian nghỉ ngơi nhé.”
“Cảm ơn thầy.” Giang Miên Miên nhận tập tài liệu, khi cúi chào hiệu trưởng và thầy giáo xong, liền theo cha rời khỏi văn phòng.
Xách trong tay tập tài liệu dày cộm, trong lòng Giang Miên Miên cảm thấy nỡ xem lẫn chút khó chịu.
Cô nhớ rõ hai thầy giờ vẫn luôn quan tâm dạy bảo , còn cả việc thầy hiệu trưởng vẫn luôn giúp cô xin học bổng của công xã.
Cô nghĩ, nếu như cách nào đó thể vẹn đôi bên thì quá .
Mộng Vân Thường
Hệ thống: “Có đấy, kí chủ.”
Giang Miên Miên lập tức hỏi: “Cách gì ?”
Hệ thống: “Học kì ký chủ tham gia cuộc thi chuyển cấp, như thể nhanh chóng cách xa Chiêu Đệ, khiến cha ký chủ yên tâm, thể báo đáp công dạy dỗ của nhà trường, đem về vinh quang cho trường nữa.”
Giang Miên Miên , lập tức hiểu ngay: “Hệ thống, ngươi đúng là thông minh mà.”
Đề tiểu học khó, đạt điểm tuyệt đối vô cùng dễ dàng.
Sau đó vội vàng thương lượng với cha: “Cha, thầy giáo và thầy hiệu trưởng đối xử với con như , năm nay con dùng phận học sinh trường tiểu học công xã tham gia kì thi chuyển cấp. Bây giờ con cũng tự học xong gần hết kiến thức của lớp năm , đợi đến kì thi chuyển cấp, chắc chắn con sẽ học xong chỗ kiến thức còn .”