Rõ ràng đều là “con vịt trời”, mà đãi ngộ khác một trời một vực.
Ông trời , tại ông công bằng như chứ!
Trong lòng Chiêu Đệ bi phẫn kêu gào t.h.ả.m thiết, đôi mắt cũng để lộ vẻ tức giận, vặn Giang Trường Hải lơ đãng qua bắt gặp.
Ông lập tức nhíu mày, Chiêu Đệ gì , Miên Miên với ánh mắt đó?
Khi thấy cô chằm chằm bát cơm của con gái, trong lòng cũng hiểu .
Hóa là ghen ghét con gái ông ăn cơm.
cơm là ông mua bằng tiền bản kiếm để mua cho con gái ăn, đương nhiên sẽ giấu mà còn lấy nó điều đáng tự hào.
“Vợ , thấy nhà sắp hết gạo , hai hôm nữa mua cho Miên Miên thêm chút.”
Từ khi chủ nhiệm Chu đưa tiền cho Giang Trường Hải mặt nhà họ Giang, ông còn giấu diếm việc tự kiếm tiền nữa .
Mộng Vân Thường
Cuối cùng cũng thể quang minh chính đại tăng thêm thức ăn cho con gái !
Thế là ông cố ý tới chợ đen tìm ông Ngưu, mua một túi gạo và gạo kê, dành riêng cho Giang Miên Miên ăn.
Đôi khi ông và vợ cùng sẽ ăn một bữa, hoặc hiếu kính hai vợ chồng già một bát, mặc dù đều bụng hai đứa cháu trai hết nhưng đa đều là bụng Giang Miên Miên.
Thậm chí thỉnh thoảng còn lén lút mua chút đồ ăn chín trong trấn, về nhà đóng cửa ăn vụng.
Nghe , Trương Quế Hoa tức giận trừng mắt ông một cái: “Lúc nào con cũng nghĩ cho con gái thôi. Không thấy bà đây còn đang ăn lương thực khô ? Thằng con bất hiếu, nuôi cho lớn như đấy.”
Bà từng phản đối việc Giang Trường Hải để một Giang Miên Miên ăn khác, đồng thời cũng từng thuyết phục con trai cả, để Chí Văn, Chí Võ ăn cơm với.
Giang Trường Hải thẳng thắn từ chối: Muốn ăn cơm thì bảo cha túi nó tự mua. Ông chỉ là một bác cả thôi, nuôi cháu trai giúp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-178.html.]
Sợ ông lén thiên vị hai đứa cháu nên Giang Trường Hải còn mang gạo về phòng khóa luôn.
Chỉ mỗi ngày lúc nấu cơm ông mới bảo Tô Uyển Ngọc lấy gạo .
Mặc dù Trương Quế Hoa tức lắm nhưng cũng chẳng cản ông thiên vị Giang Miên Miên. Dù ăn cơm thì hai đứa cháu trai cũng thể uống nước cháo mà.
Nước cháo cũng là đồ hiếm thấy, dinh dưỡng đấy chứ.
Mà cuối cùng Chiêu Đệ ăn nổi lương thực khô trong bát, đành đưa hết còn cho Đại Nha gần nhất.
Đại Nha ngạc nhiên bát nhiều thêm một nửa: “Chiêu Đệ, em ăn ?”
Khuôn mặt Chiêu Đệ tái nhợt yếu ớt : “Chị cả, em thấy khó chịu nên ăn thấy ngon, chị ăn hết .”
“Chiêu Đệ, em còn hết bệnh mà, ăn ? Mau ăn cơm .” Đại Nha đổ về bát cô bé.
“Chị cả, em ăn nổi thật đó, chị mau ăn , lát dọn bàn nhé.” Chiêu Đệ dứt lời, dậy định về phòng nghỉ.
Triệu Tiểu Quyên theo bóng lưng gầy yếu đơn bạc của con , bà cau mày cực kỳ lo lắng.
Dù dạo lương thực quý giá, nếu mà còn ăn nổi thì đúng là khó chịu lắm .
Đại Nha thấy Chiêu Đệ ăn thật, sợ lãng phí nên cô bé cầm đũa lên chia cho hai em gái, gắp vài miếng liền ăn hết.
Bình thường mấy cô nhóc chỉ ăn no cỡ tám phần bụng, bây giờ ăn nhiều hơn nên cũng no tầm mười phần, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Kết quả tối đó còn tới chín giờ, bụng Chiêu Đệ ùng ục kêu lên.
Chiêu Đệ xoa xoa cái bụng xẹp lép, ôm tay Triệu Tiểu Quyên nũng: “Mẹ, con đói, con uống cháo.”
Tính cả ngày hôm nay cô bé mới ăn một bát cháo thịt nạc với hai quả trứng gà thôi.