Thế là ông gật đầu đáp : "Được, ngày mai chúng rang nhiều hơn chút, bán nhiều hơn tí."
Tô Uyển Ngọc do dự trong chốc lát, cũng chủ động xin g.i.ế.c giặc : "Anh Hải, ngày mai em cũng theo bán hạt dưa, nhiều thêm một thì cũng kiếm thêm một phần tiền."
Giang Miên Miên ngờ chủ động xin việc, trong lòng khỏi cảm khái một câu: Quả nhiên cần là thời đại nào thì tiền tài cũng đều là động lực thúc đẩy con tiến về phía mà.
Mấy đứa nhóc ở phòng thứ hai cũng đều ngủ, mấy chị em trong chăn thì thầm to nhỏ với .
"Nón và khăn quàng cổ của chị ba lắm luôn, đeo lên tai còn lạnh nữa."
Giọng điệu Chiêu Đệ đầy hâm mộ, đưa tay lên gãi lỗ tai nứt nẻ.
Mỗi năm mùa đông tay và tai cô bé đều vết nứt, do ngứa nên thường xuyên cô gãi đến chảy máu.
Nhận động tác nhỏ của cô bé, Đại Nha vội vàng lên tiếng cản: "Chiêu Đệ, đừng gãi nữa, chị lo gãi chảy m.á.u mất."
" mà ngứa lắm!" Chiêu Đệ nhẫn nhịn đến cực khó khăn, "Nếu như chúng cũng nón đội thì ."
Lai Đệ nhỏ tuổi cũng với giọng non nớt: "Chị cả, tay em cũng ngứa lắm."
Mặc dù cô bé cần xuống sông giặt đồ giống ba chị, nhưng mấy ngày ngày nào cũng nghịch tuyết nên ngón tay cũng xuất hiện vài vết nứt.
Đại Nha đau lòng : "Chị xoa cho mấy đứa, xoa một chút sẽ hết đau liền thôi."
Nhị Nha một mực giữ im lặng, nhưng trong đầu cũng đang nghĩ đến khăn quàng cổ và nón mới mua của Giang Miên Miên, chẳng những màu sắc đẽ mà thoạt còn ấm áp.
mấy chị em bọn họ chỉ mặc những chiếc áo bông cũ kỹ, ngày nào cũng đều lạnh đến run cầm cập, thế bảo cô bé thể cam tâm ?!
Rồi sẽ một ngày, cô bé sẽ sống một cuộc sống giống như !
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-van-ta-giup-ca-nha-lam-giau/chuong-136.html.]
Triệu Tiểu Quyên nửa tỉnh nửa mê thấy cuộc trò chuyện của mấy cô con gái, con sâu ngủ cũng lập tức biến mất, trong lòng buồn sầu đến cùng cực.
Là cha như hai vợ chồng bà vô dụng, thông minh gan kiếm tiền như cả, khiến cho mấy cô công chúa chịu lạnh chịu khổ.
Cùng lúc đó, Trương Quế Hoa đang tươi đắc ý vuốt ve dầu vỏ sò mà thằng cả mua cho bà .
Bà nhẹ nhàng lấy một cục nhỏ thoa lên tay , chậm rãi dùng mu bàn tay xoa .
Vừa xoa giả đò nhắc đến: "Ông , ông thử xem Trường Hải cái gan của nó cũng quá lớn nhỉ, chuyện đầu cơ trục lợi mà nó cũng dám , chuyện nếu như khác bắt đến nông trường để cải tạo, thì mới đây?"
Đợi khi xoa hết cả bàn tay đưa lên mũi ngửi ngửi.
Giang Đại Sơn giọng điệu của bà rõ ràng là yêu thích, bất lực : "Còn bà chiều mà , từ nhỏ bao chuyện gây sự phá phách, nào nó cũng dễ dàng dỗ bà vui hớn hở, tránh một trận no đòn."
Trương Quế Hoa lời , liếc xéo ông một cái: "Ai bắt thằng cả từ nhỏ thông minh còn hiếu thuận? Ông nó xem, kiếm năm đồng cũng quên mua cho một cái dầu vỏ sò, chắc chắn là tay hễ đến mùa đông là sẽ nhiều vết nứt, những chuyện nhỏ nhặt thế mà nó cũng còn để trong lòng đấy."
"Được , mau ngủ thôi, ngày mai còn việc nữa đấy." Giang Đại Sơn lười đôi co với bà những chuyện , dù thì xưa nay ông cũng từng đôi co thắng.
"Ài, ông khoan hãy ngủ , xoa cho ông chút dầu vỏ sò, tay ông cũng nứt nẻ ?"
" thèm, đừng bôi cho , bôi chỗ nào cũng nhờn dính, mau tắt đèn ngủ thôi."
Trương Quế Hoa bĩu môi với ông, lẩm bẩm: "Làm như bôi cho ông , đây là đứa con trai hiếu thuận cho đấy."
Bà đem dầu vỏ sò cất , tắt đèn dầu cũng lên giường ngủ.
Sáng hôm lúc ăn cơm, Trương Quế Hoa liền đưa đôi tay thoa dầu vỏ sò khoe khoang với những trong nhà họ Giang: "Thứ dầu vỏ sò đúng thật là đồ mà, năm nào mùa đông tay cũng vết nứt, kết quả hôm qua thoa dầu vỏ sò mà thằng cả mua cho , hôm nay tay đỡ nhiều ."