Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 457: --- Sắp Trở Về
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:06:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ôi chao, cái sân cũng lâu ghé qua, vẫn y như cũ, chỉ là còn ai ở đây nữa.” “Phì phì phì! Nghe xem cái gì thế !” “Ơ, , ý là ở đây sống nữa, nên trông trống trải, trống trải thôi.” Đối diện hậu viện hiệu t.h.u.ố.c nhà họ Tống ở Bảo Châu, tiểu viện nhà họ Lưu bỗng chốc tràn hơn hai mươi , còn mang theo lỉnh kỉnh hành lý lớn nhỏ, khiến cả con hẻm trở nên náo nhiệt.
Lưu Đức Vượng dẫn vợ con và cả nhà vợ trong, chắp tay lưng ngó nghiêng khắp sân, lắc đầu lè lưỡi cảm thán, Đại cữu thấy liền tát bốp một cái gáy. Nếu phản ứng nhanh, vội vàng chữa lời, thì Nhị cữu và Tam cữu bên cạnh chắc cũng động thủ . Sắp xa , mà cái miệng vẫn giữ lời, đ.á.n.h cũng đáng.
Đại cữu và Nhị cữu ở đây, định theo đến Tứ Cửu Thành, mà là lái xe ngựa đến tiễn . Sở dĩ Lưu Đức Tín định thuê xe theo kế hoạch, chính là vì Đại cữu và hứa sẽ lái xe lớn chở đến.
Mèo Dịch Truyện
Cả nhà cả bên ngoại của Tam tẩu đều đến, đó định để vợ và hai đứa trẻ ở thôn, sống với già một thời gian, chờ khi định sẽ về đón , như gánh nặng sẽ quá lớn. Mãi đến khi mua vé xong về, Lưu Đức Tín với Tam tẩu là mua đủ vé, Lý gia lão gia tử mới vỗ bàn quyết định cho cả nhà cùng . Theo lời lão gia tử thì là, cơ hội thì nhanh chóng ngoài, một khi lơ là một chút, sẽ rúc mãi trong thôn mà nhúc nhích nữa. Cùng lắm thì sống nổi thì về, mất mặt.
Cả nhà cộng thêm hành lý chỉ dùng một chiếc xe, do trong làng lái xe đến đưa. Đến sân , còn lái về lo công việc, Tam tẩu liền đưa bánh ngọt và lương khô mua tiễn họ .
Lưu Đức Tín đón Đại tỷ và cháu ngoại Điền Tín, cả nhà Nhị tỷ cần đến đón, mà cha chồng cô lái xe đưa cả nhà đến. Người nông dân chất phác, thật thà, khi về nhà, vuốt ve hai đứa cháu nội mà mắt đỏ hoe, cuối cùng khi lưng cũng dám ngoảnh đầu . Nhị tỷ cảnh chút áy náy, bàn với nhị rể nên để tự , còn thì ở nhà chăm sóc con cái và già. nhị rể mắt đỏ hoe lắc đầu từ chối, với Nhị tỷ đừng suy nghĩ nhiều, đây cũng là ý của cả nhà. Mặc dù nông dân ai cũng một mảnh đất của riêng , nhưng cũng hiểu nỗi khổ của việc bám đất kiếm ăn, con cái cơ hội thoát khỏi cảnh 'mặt hướng đất vàng, lưng phơi trời', nhất định nắm lấy.
Đại cữu và Nhị cữu lái hai chiếc xe, chở ba An cùng Vương Lợi nhà Nhị cữu, và cả nhà Tam cữu, đến nhà Lưu Đức Tín từ sớm để tập hợp, còn dẫn theo Vương Thắng, con cả nhà Nhị cữu. Lần theo đến Tứ Cửu Thành, mà đến để giúp lái xe của nhà Lưu Đức Tín tiễn , khi về, chiếc xe lớn sẽ để lái về nhà ông ngoại, tặng cho họ.
Nhà cửa dọn dẹp sẵn sàng, trong lúc Tam ca dẫn cả nhà thăm hỏi họ hàng trong làng, Lưu Đức Tín tranh thủ ở nhà, lái xe dạo một chuyến cho lệ, thu tất cả đồ đạc lớn và hành lý gian dị năng. Mấy con gà, vịt, ngỗng còn định mang , trong gian thì thừa, nên tặng cho nhà chú Bỉnh Trung, coi như quà cảm ơn vì họ giúp trông nom nhà cửa, còn hơn trăm cân lương thực cũng đưa hết cho họ. Ban đầu xe lừa cũng định tặng , nhưng chú Bỉnh Trung thẳng thừng từ chối, cuối cùng đành để các lái về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-457-sap-tro-ve.html.]
Nhà họ Tống mang đệm và chăn đến, các cô gái, phụ nữ đang dọn dẹp giường chiếu trong phòng, chuẩn chỗ nghỉ ngơi buổi tối. Tam ca ở nhà chăm sóc Đại cữu, Nhị cữu và những khác, hôm nay thế nào cũng giữ họ ăn một bữa. Lưu Đức Tín phụ trách ngoài mua sắm, nhà thể nấu nướng, nên mua rượu và thức ăn sẵn là . Nhân cơ hội , Lưu Đức Tín bổ sung thêm gian của nhiều loại hàng hóa ở Bảo Châu. Dù là bánh bao thịt lừa nướng gà nướng nhà họ Mã, bánh bao Bạch Vân Chương bánh bò trùm thịt, các loại bánh ngọt khác, tóm , một vòng, mua hết những gì mua , mua càng nhiều càng . Đến lúc đó còn thể mang chút hương vị quê hương cho cụ bà và Vương Ngọc Anh.
Mọi tụ tập trong sân, ăn một bữa cơm ấm cúng, náo nhiệt, thời gian chia ly đến.
“Đức Vượng, mấy đứa đó trông nom cẩn thận nhé, sắp xếp thỏa thì thư về nhà.” “An Tử, lập gia đình thì chững chạc hơn, đợi khi con thì gửi tin về, để ông bà nội con vui.” “Đức Vượng, hai năm nay con ở nhà thể hiện , đến Tứ Cửu Thành cũng giữ vững nhé.” “Đức Tín, con tiền đồ hơn An Tử, chuyện gì thì giúp đỡ Tam cữu một tay nhé.” Đại cữu, Nhị cữu lượt nắm tay dặn dò, cùng với họ Vương Thắng lái xe về nhà, bao giờ mới gặp .
Vừa tiễn họ thì nhà họ Tống đối diện đến, mang theo thư cho Đại tẩu cùng quà tặng cho cô và các con. Tống lão gia tử nhà Lưu Đức Tín nhiều đến, đang lúc bận rộn, nên mời sang, mà trực tiếp sai Tống đại ca dẫn mang đồ đến. Tán gẫu vài câu đặt đồ xuống, Tống liền , để Lưu Đức Tín ở đó gãi đầu đống hành lý trong các phòng. Mang lên xe cũng phiền phức, đông hành lý nhiều, đến lúc đó chắc lo xuể. Tốt nhất vẫn là tìm cách tranh thủ lúc nào đó dùng gian tùy để giải quyết.
Bận rộn cả ngày, thêm cảnh chia ly, đều mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, Lưu Đức Tín liền bảo về phòng nghỉ ngơi sớm. Trước khi ngủ, gọi chủ các gia đình ngoài một chút, phân loại hành lý của nhà một nữa, lấy những thứ thể mang theo , cần quá nhiều, một cái vali là đủ. Những thứ còn thì đóng gói cẩn thận đ.á.n.h dấu, đến lúc đó sẽ tìm gửi hàng . Đương nhiên, đây chỉ là cái cớ, khi Lưu Đức Tín sẽ thu hết những thứ , đến Tứ Cửu Thành lượt giao đến từng nhà là . Hết cách , cái đống việc lớn do bày , vẫn tự dọn dẹp thôi.
Vốn dĩ chỉ đưa mỗi Tam ca và gia đình sang, ngờ những lý do suy ngược từ kết quả quá đủ sức thuyết phục, đến mức đoàn phình to nhiều. cũng , cứ mệt một thôi, đến Tứ Cửu Thành còn thể tương trợ lẫn , sẽ còn cảnh đến những ngày lễ tết mà chỗ nào để thăm hỏi họ hàng.
Ngày khởi hành đến, Lưu Đức Tín và Điền Đan dậy sớm, bắt đầu sắp xếp ăn uống, dọn dẹp, chuẩn lên đường. “Tất cả hãy kiểm tra kỹ đồ đạc của , đừng để mất, đến lúc đó chạy chạy mất việc, hãy để ý lẫn .” Điền Đan gọi các con đến ăn sáng, Lưu Đức Tín từng phòng gọi , dặn dò thu dọn hành lý cẩn thận một chút. “Ha ha, Tam ca, ngủ ngon , mắt đỏ ngầu hết .” “Không hiểu , cứ nghĩ đến việc sắp là trằn trọc mãi ngủ .”