Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 448: Đội ngũ mở rộng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:06:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba nhà đều nhiều con cháu, mỗi nhà chỉ hai đứa con, so với những gia đình xung quanh ba, bốn đứa trở lên thì vẻ khác biệt. Cũng là sinh giữ , mà những đứa sinh đều nuôi dưỡng khỏe mạnh, từng trường hợp c.h.ế.t non. Có lẽ là những năm tháng , quanh quê nhà liên tục xảy các cuộc đại chiến, đ.á.n.h mãi dứt, đó là bọn tiểu quỷ đến, đều sống trong môi trường tính mạng chả sống c.h.ế.t lúc nào, còn tâm trí nghĩ đến chuyện con cái nữa. Mãi mới yên , thì tuổi cũng cao, còn điều kiện nữa, nhưng dù cũng nối dõi, nên cũng quá lo lắng. Con trâu ngựa, tạo môi trường sống và sinh tồn , mà cứ mở miệng là đòi con cái, thì đúng là hổ. Người sống quá lâu mà rời xa thực tế thì dần dần sẽ mất nhân tính, trong mắt họ lẽ chỉ những con , chứ là những sinh mệnh sống động.
Đại Vương Kim Thủy hai con trai, cả Vương Bình năm nay tuổi mụ ba mươi hai, cưới vợ mười năm hai đứa con. Do ngày xưa nhà là hộ căn cứ cách mạng, hun đúc và cảm hóa mà gia nhập tổ chức, hiện tại đang việc ở huyện thành, ăn cơm nhà nước. Con thứ hai là Vương An hai mươi chín tuổi, mới cưới vợ, con cái vẫn còn thấy , từng chạy lên núi Bão Dương tham gia đội du kích, nhờ cơ duyên mà theo cán bộ quân công Lão Dương đến Tứ Cửu Thành, tương lai sẽ phát triển ở đó.
Nhị Vương Kim Hà cũng hai con trai, trong nhà họ Vương xếp thứ ba và thứ tư. Vương Thắng hai mươi bảy tuổi kết hôn, một đứa con, đứa nữa cũng đang trong bụng, ước chừng ba bốn tháng nữa là sinh, nên định thành phố. Vương Lợi tuổi mụ hai mươi tư, cưới vợ một năm , hiện tại vẫn con, hai vợ chồng chuẩn theo Vương Bình đến Tứ Cửu Thành. Mấy em , trừ họ cả Vương Bình, những khác đều cưới muộn, lúc đến tuổi kết hôn đúng lúc gặp bọn tiểu quỷ đang tiến hành thống trị cao áp ở Trực Lệ, chuyện hỏi cưới liền trì hoãn.
Tam Vương Kim Hải và Vương Ngọc Anh là em sinh đôi, tuổi là nhỏ nhất nhưng thực tế tuổi mụ cũng bốn mươi lăm, hiện tại một con trai một con gái, Vương Dũng mười tám tuổi, Vương Vân mười hai tuổi, cả nhà đều theo Vương An đến Tứ Cửu Thành. Thi thoảng tam họ chuyện, hình như là mợ ba đang suy tính sinh thêm một đứa con trai nữa, cảm thấy nhà một đứa thì chắc chắn, tam khuyên mãi , đang vò đầu bứt tai. Mợ ba tuy là nhỏ hơn tam mấy tuổi, nhưng cũng ba mươi sáu ba mươi bảy , ở đời thì tuyệt đối cũng coi là sản phụ lớn tuổi, rủi ro nhỏ, tam hy vọng đến Tứ Cửu Thành thể khiến mợ yên một chút.
Tính thì khi Vương Bình trở về, ngoài việc đưa vợ Mục Xuân Hoa và bố vợ cùng, nhà còn dẫn thêm sáu nữa, may mà trừ Vương Vân thì đều là lớn, cũng quá phiền phức. Ờ, cứ mải nghĩ chuyện nhà mà quên mất, bên cũng ít, mà còn mấy đứa trẻ con nữa. Hai vợ chồng tam ca, thêm cặp song sinh, tam tẩu vẫn còn đang mang bầu; đại tỷ dẫn theo Điền Hâm, nhị tỷ hai vợ chồng thêm hai đứa con, đây còn tính đến rể Lý nhà tam tẩu. Chuyện đúng là rắc rối, vốn tưởng khá đơn giản, ngờ đoàn càng ngày càng đông. An thì thành vấn đề, nhưng nhiều vé thế thì khá phiền phức, mà các chuyến tàu cũng định. Thôi , thế , cứ tính từng bước một . Bây giờ khó khăn lúc còn hơn là khó khăn , họ Vương Thắng nhà nhị ở nhà cũng là nông kiếm sống, nhất cũng nên đến Tứ Cửu Thành, còn về phần họ cả Vương Bình thì thôi, chính quyền huyện , việc ở địa phương cũng . Cùng lắm thì đến đời cháu bắt đầu, học tốn chút công sức thôi, dù thí sinh ở Trực Lệ cũng nhiều hơn Tứ Cửu Thành, nhưng mà nghĩ đến tỉnh Trung Nguyên ở phía nam Đại Hà, trong lòng chắc cũng dễ chịu hơn chút, dù thì cũng thể phân hạng nhất, nhì, ba từ lên mà.
“Ừm, quyết định thì , hai ngày và An tìm vé tàu , nhà cũng chuẩn hành lý , đừng để đến lúc đó luống cuống tay chân mà bỏ lỡ.” Lưu Đức Tín xong quyết định của các , gật đầu bày tỏ sự đồng tình, đó nhắc nhở họ chuẩn . Bây giờ việc điều phối tàu hỏa vẫn thiện lắm, lỡ mất giờ khởi hành , chuyến khác thì phiền phức ít . Với các nhà cũng sắp xếp thỏa, gia đình tụ họp nhiều chút, gặp mặt thì sẽ tiện như nữa.
“Nghe lời Đức Tín, các nhà các cháu về thì bắt đầu dọn dẹp chuẩn , hai ngày việc gì thì đừng chạy ngoài nữa, cứ ở nhà chuyện.” Ông ngoại gõ gõ tẩu thuốc, trực tiếp dặn dò ba em .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-448-doi-ngu-mo-rong.html.]
“À đúng , An Tử, Đức Tín, hai đứa lúc mua vé nhớ chú ý nhé, mua mấy tấm thì tính bấy nhiêu, đủ cũng , đến lúc đó thể thành từng đợt. Để địa chỉ cẩn thận, đến nơi tìm là . Đều là lớn cả , ngoài bươn chải một chút rèn luyện bản lĩnh cũng chẳng .” Dặn dò các xong, ông ngoại nhớ chuyện gì đó, sang với Lưu Đức Tín và Vương An.
“Ừm, cháu cũng nghĩ thế, nếu vé đủ, thì ưu tiên bên Đức Tín , phụ nữ và trẻ con nhiều, nếu dư thì thêm Tiểu Vân.” Vương An suy nghĩ của .
“Anh An, cần, bên em...” Không đợi Lưu Đức Tín xong lời từ chối, ông ngoại ngắt lời , ba cũng gật đầu bày tỏ quyết định như .
“Thôi , cứ thế , trời cũng còn sớm nữa, chúng mau về nhà , hai ngày con và An Tử vất vả chút nhé.” Đã bàn bạc gần xong, khi trò chuyện thêm một lát, ông ngoại dẫn đầu dậy, vỗ vai Lưu Đức Tín .
Mèo Dịch Truyện
“Ông ngoại, hôm nay ông và các cứ ở nhà cháu , thừa chỗ mà, đừng vất vả nữa.”
“Không cần , các cháu đều ở Tứ Cửu Thành nương tựa lẫn , sống cho , đến lúc đó thời gian thì về thăm chúng là .” Ông ngoại xua tay thêm vài câu, tiếp tục về phía ngoài nhà. Cũng thôi, cả nhà sắp sửa chia xa , dù phân gia thì cũng rõ chuyện, nếu đợi đến khi già khuất núi, gia đình e là sẽ càng ngày càng ly tán. Đời bảy mươi xưa nay hiếm, ông ngoại bà ngoại năm nay đúng bảy mươi tuổi mụ, trong cái thời buổi tuyệt đối coi là trường thọ . Bây giờ sắp chia xa hai nơi, việc thu xếp rõ ràng chuyện nhà cửa từ cũng là một việc . Tuy ông yên tâm về tính cách của các con, nhưng cũng lo xa, chuẩn sẵn. Vẫn là câu đó, lòng chịu nổi thử thách, cũng đừng nên thử thách. Nếu , kết quả cuối cùng khả năng cao là sẽ lệch về hướng .
12. “Vâng, ông cứ yên tâm, Bảo Châu và Tứ Cửu Thành cũng xa, thời gian chúng cháu sẽ thường xuyên về nhà thăm ông bà.” Lưu Đức Tín tiễn ông ngoại và gia đình đến cổng lớn, hứa với ông cụ. Dù đây cũng là quê nhà nơi sinh và lớn lên, là nơi thể cắt bỏ.