Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 447: Quyết định ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:06:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Có yên tâm ?” Đại chỉ tay về phía nhà chú Bỉnh Trung hỏi. “Không vấn đề gì , tin tưởng ạ, hơn nữa cháu bên còn phận nhà nước. Bữa tiệc mời khách hôm nay cũng lan , chắc cũng chẳng ai tự rước họa mà gây sự với cháu.” Lưu Đức Tín gật đầu . Thực đây cũng vấn đề gì lớn, giá trị căn nhà đến mức khiến nhảy dựng lên mà tranh giành với . Những em cũ của cha năm xưa vẫn còn khá nhiều, ít nhiều cũng sẽ chiếu cố.
Về phần đất nền nhà, đây bốn em trai Lưu Đức Tín phân gia, khi ông nội mất, nền nhà thể tính phần của cả. Dù thì cũng chuyển hộ khẩu , chỉ cần báo tử vong thì . Hơn nữa, bà nội cũng định chuyển hộ khẩu lên Tứ Cửu Thành nữa, vẫn sẽ để ở làng, chỉ là ở đây thôi, cũng coi như là trông coi căn nhà . Ngay cả , trong thời đại phiếu tem, thêm bà nội là một định lượng cũng chẳng , ủy ban phường thể nào tự ý đưa một cụ già trở về làng . Đó là phong cách việc của chính phủ mới.
Còn về xa hơn nữa, khi tất cả định ở Tứ Cửu Thành thì căn nhà càng là vấn đề gì lớn, lúc đó họ chỉ còn quan tâm đến mộ phần tổ tiên của gia đình thôi.
“Ừm, các cháu nghĩ kỹ thì . Đến lúc đó để cho đại một bộ chìa khóa, lúc rảnh rỗi cũng qua giúp các cháu trông nom một chút.” Nghe Lưu Đức Tín giải thích cặn kẽ, ông ngoại gật đầu, xin một bộ chìa khóa nhà.
“Người một nhà nghĩ nhiều gì. Có thời gian rảnh thì cứ coi như tập thể d.ụ.c . Cái gì cần mang thì cứ mang hết , đừng để ở đây mốc meo.” Đại nhận lấy chìa khóa đút túi, dặn dò hai em Lưu Đức Tín, đặc biệt là Lưu Đức Vượng, vì giờ hầu hết đồ đạc trong nhà đều là của gia đình họ.
“Các tính ạ? Sắp mua vé , xác định thì mới dễ tìm giúp ạ.” Về nhà mấy ngày , bên ông ngoại cụ thể định thế nào, Lưu Đức Tín cũng hỏi.
“Ta và nhị đều theo qua đó nữa, tuổi lớn , ở làng còn thể ruộng, đến thành phố thì chẳng tìm việc gì .” Đại lục lọi túi vải, định lấy tẩu t.h.u.ố.c , nhưng sờ thấy mới nhớ hôm nay mang theo, bèn xoa xoa tay .
“Đại , thực thể…”
“Ta , nhưng thể , mấy em chúng vẫn đến lúc để bọn tiểu bối các cháu nuôi .” Lưu Đức Tín một câu, đại xua tay ngắt lời , lắc đầu từ chối.
“ , Đức Tín, đại cháu sai, đây chuyện một hai , thể là nhiều năm . Chúng cần thiết theo qua đó, chỉ cần lũ trẻ tiền đồ là đủ .” Nhị cũng lên tiếng, giọng kiên định bày tỏ ý từ chối.
Các đúng, đại và nhị đều năm mươi tuổi, đến Tứ Cửu Thành thì quả thực chẳng công việc nào để . Những mối quan hệ của Lưu Đức Tín, các thà dùng cho con cháu của còn hơn. Ở nhà ruộng cũng c.h.ế.t đói, còn thể giảm bớt gánh nặng cho Vương An và những khác. Đến khi già yếu, còn gì nữa, thì mới qua đó ở với con cháu để dưỡng lão, lúc đó chẳng ai gì.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-447-quyet-dinh.html.]
“Vậy tam chắc theo qua đó ạ?” Lưu Đức Tín sang hỏi tam đang im lặng ở bên cạnh. Từ ý tứ trong lời của đại họ , tam chắc chắn sẽ đưa cả nhà .
“Ừm, định qua đó thử sức một phen, cố gắng tạo dựng cơ nghiệp cho Tiểu Dũng và Tiểu Vân.” Tam gật đầu trả lời. Trong ba em, là trẻ nhất, con cái cũng nhỏ nhất, để con cái tự lập một , yên tâm. Con trai Vương Dũng năm nay mới trưởng thành, con gái Vương Vân còn nhỏ hơn, mới mười mấy tuổi, lớn cùng thì . Đến lúc đó chẳng lẽ để các họ, em họ giúp đỡ trông nom bọn trẻ .
Lưu Đức Tín hiểu suy nghĩ của các nên thêm gì nữa. Vừa thể là các dạy cho một bài học: ngay cả với của , việc giúp đỡ cũng giới hạn, thể nâng đỡ đến mức tạo một kẻ thù. Tương tự, khi nhận sự giúp đỡ của bạn bè, cũng giữ chừng mực, đừng một tham lam.
Ngoài , tam ngoài việc là trẻ nhất, còn một nghề thủ công trong tay. Đại và nhị học võ với ông ngoại, năm xưa cũng từng theo ngoài lăn lộn. Tam tuy cũng học, nhưng dành nhiều thời gian cho nó, chỉ thể là tạm . Sau , ông ngoại tìm cho một thầy, chuyên học nghề mộc, từ đó mới tìm thấy niềm đam mê của .
Trong khu vực mười dặm quanh đây, đồ nội thất tam tiếng khắp nơi, khách hàng thường xuyên xếp hàng đặt hàng. Ngay cả trong mấy năm bọn Nhật đến, công việc cũng bao giờ đứt đoạn. Chỉ là tam rước họa , dần dần trở nên kín tiếng, chỉ sợ bọn Nhật trưng dụng giúp chúng việc. Đến lúc đó chắc sẽ uất ức chết, nhưng phản kháng thì vướng bận già trẻ quá nhiều, phản kháng thì lương tâm cho phép, giải phóng cũng khó tránh khỏi chỉ trỏ. May mắn là chuẩn , tam xem như tránh kiếp nạn của mấy năm đó, luôn ẩn ở nhà ruộng, thỉnh thoảng mới tay giúp quen chút đồ.
“Tuyệt vời ạ, tam nghề , đến Tứ Cửu Thành tìm việc chẳng vấn đề gì. Xưởng gỗ, xưởng đồ nội thất, đều cơ hội. Đến lúc đó cháu cũng sẽ giúp hỏi thăm một chút. Tiểu Vân thể học, học hành chăm chỉ, cố gắng học lên cao. Còn Tiểu Dũng thì thôi, là duyên với sách vở, đến lúc đó tìm một công việc định, kiếm một cô vợ là .” Lưu Đức Tín bày tỏ sự tán thành với lựa chọn của tam , còn vẽ một viễn cảnh gia đình tươi trong tương lai.
“Hì hì, về tay nghề thì thật sự thua kém ai. Đến lúc đó Đức Tín cháu giúp hỏi thăm nhé, chắc chắn sẽ cháu mất mặt . Tiểu Vân học hành cũng tệ, thầy cô giáo cũng mong con bé tiếp tục học. Ta và thím cháu quyết định , con bé học đến thì sẽ chu cấp đến đó. Còn Tiểu Dũng thì thôi, là đứa ham học, đến lúc đó tìm một công việc định, kiếm một cô vợ là .” Tam Lưu Đức Tín miêu tả, nụ mặt cũng tươi tắn hơn, những nếp nhăn khuôn mặt đen sạm đều giãn vì , cũng bắt đầu mơ mộng về tương lai.
Thật , tư tưởng trọng nam khinh nữ, chỉ suy nghĩ tôn trọng kiến thức, tương lai của gia đình tam chắc chắn sẽ .
“Nhị , hai họ cháu nghĩ ạ?” Lưu Đức Tín sang hỏi nhị .
“Con thứ hai sẽ theo qua đó, con cả sẽ ở nhà giúp đỡ , đợi khi con thứ hai định tính .” Nhị cũng quyết định của gia đình . Rất bình thường, con trai cả ở nhà chăm sóc gia đình, đợi cơ hội thì tính tiếp.