Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 428: Có chuyện trên tàu ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:15:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chào Mục thúc, của cháu, cháu chậm, phiền chờ ở đây, thật ngại quá.” Lời Lưu Đức Tín sắp trực tiếp nghẹn , và Điền Đan cùng vội vàng bước lên chào Mục lão gia. Anh An quá là điều mà, dẫn theo một quan trọng như báo một tiếng. Khiến đấu khẩu thua một trận, thôi bỏ qua, nể mặt nhạc phụ của , tha cho một .

 

“Không , nếu chúng nó một , cũng dặn dặn , nhét đủ thứ đồ ăn đồ dùng, cha , ai mà yên lòng cho .” Mục lão gia tủm tỉm con rể và Lưu Đức Tín đấu khẩu, vẫy tay .

Mèo Dịch Truyện

 

“Mục thúc, theo chúng cháu chạy xa thế , cơ thể chịu ạ?” Mọi tề tựu đông đủ, cùng về phía toa xe. Điền Đan và Mục Xuân Hoa khoác tay phía , Lưu Đức Tín và Vương An bên cạnh Mục lão gia, ân cần hỏi thăm. Trước đây An từng kể, Mục lão gia bệnh, và Mục Xuân Hoa quen cũng vì chuyện mua thuốc.

 

Dù từ Tứ Cửu Thành đến Bảo Châu chỉ ba trăm dặm, nhưng tàu hỏa thời đó đều là đầu máy nước, tốc độ chậm, tiếng ồn lớn, ghế cứng bốn năm tiếng đồng hồ, trải nghiệm hề dễ chịu chút nào. Đừng lớn tuổi từng bệnh, ngay cả thanh niên một chuyến cũng mệt đến rã rời khi xuống xe.

 

“Đã hồi phục gần như xong , may mà mấy món đồ thằng An thường gửi về, dinh dưỡng bổ sung đầy đủ. Tranh thủ còn , ngoài bộ nhiều một chút, coi như tập thể d.ụ.c rèn luyện sức khỏe.” Mục lão gia bước chậm , cử động tay chân, đáp.

 

Thông thường bác sĩ đều , khi tuổi, mỗi mắc bệnh nặng là tổn hao một phần nguyên khí, khó hồi phục như trẻ. Đặc biệt là trong những năm tháng , dân thường cửa tài lực để tìm mua thực phẩm bổ dưỡng, thể đảm bảo cháo kê để uống lắm .

 

Xem những nguyên liệu An đòi đây đều đem hiếu kính nhạc phụ . Chậc chậc, đúng là đồ si tình. cũng chẳng , cái thời một khi si tình mà cưới , thì cuộc sống cứ thế mà trôi cả đời, sẽ xảy chuyện si tình đến cuối cùng chẳng còn gì.

 

“Thế thì quá, đường nếu thấy khỏe thì với chúng cháu, đợi về đến nhà , nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe.” Dù cũng là hôn lễ của cô con gái độc nhất của lão gia, Lưu Đức Tín cũng tiện thêm gì, dặn dò vài câu nhắc đến chủ đề nữa.

 

Chuyến tàu hỏa hôm nay là chuyến đầu tiên dành cho tất cả dân khi khôi phục giao thông, lượng cũng đông. Trước đó thử nghiệm vài , tin tức sớm lan truyền, thông báo cũng công khai, tàu hỏa nhanh chật kín . Từ khi ba đại chiến dịch bắt đầu, tàu hỏa ít sử dụng cho dân sự, về cơ bản đều quân đội trưng dụng để vận chuyển binh lính, đợi đến khi Bảo Châu giải phóng, Tứ Cửu Thành bao vây, tuyến đường giao thông cắt đứt.

 

Sau gần một năm, tuyến đường cuối cùng cũng khôi phục giao thông, những gián đoạn đây đều bắt đầu mua vé khứ hồi. May mà Lưu Đức Tín nhận tin sớm, nhờ mua , nếu bốn tiếng đồng hồ, thì chịu , những khác chắc là sẽ chịu khổ lắm.

 

Lưu Đức Tín đầu mở đường, Vương An cuối, ở giữa là Điền Đan, Mục Xuân Hoa và Mục lão gia, họ chen chúc giữa đám đông để đến chỗ của . Chỉ một đoạn đường như thôi mà mấy họ mồ hôi nhễ nhại.

 

Sau khi mời những đang ở chỗ của , Lưu Đức Tín đặt hành lý xuống ghế, và Điền Đan cùng một hàng, An và Mục Xuân Hoa đối diện, còn Mục lão gia ở hàng ghế bên lối . Anh An định để Mục lão gia và vợ cùng một hàng cho tiện chăm sóc, nhưng lão gia từ chối, bảo hai vợ chồng trẻ cứ cạnh mà tình tứ.

 

Cũng cần quá để tâm, đều ở ngay mắt, sẽ chuyện gì .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-428-co-chuyen-tren-tau.html.]

 

Theo tiếng còi tàu vang lên, đoàn tàu kẽo kẹt chuyển bánh, tăng tốc lao về phía Nam.

 

Cùng với sự rung lắc của tàu, tiếng gầm rú bên tai, và tiếng chuyện trong toa xe, khiến Lưu Đức Tín bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Đặc biệt là trong toa xe chật kín , nhiệt độ tăng cao, dễ buồn ngủ.

 

Tuy nhiên cũng dám ngủ say, khi Lưu Đức Tín lim dim mắt, cũng dành một phần tinh thần để chú ý đến hành lý. Những nơi đông như ga tàu "Phật gia" ưa thích, dù đây là chuyến tàu đầu tiên, nhưng cũng thể đảm bảo kẻ ba tay nào lên tàu tay trộm cắp. Bọn chúng, trong xương cốt còn tự cho là nghệ nhân, nghề gì yêu nghề đó, khổ luyện kỹ năng, chuyên tâm gây tổn thất kinh tế cho quần chúng nhân dân. Với cái tinh thần nghiên cứu đó, nếu chuyển nghề khác, chắc cũng đạt thành tựu nhỏ.

 

Trong chiếc túi đeo chéo của Lưu Đức Tín, mang theo lương khô và đồ kho, cũng đựng hai cốc nước, chủ yếu là lo lắng tàu khó lấy nước, hoặc thậm chí cung cấp, dù hành trình cũng chỉ bốn tiếng đồng hồ. Nhìn tình hình , chắc cũng định uống nước tàu, đông thế , vệ sinh cũng khá phiền phức.

 

Khi tàu bắt đầu chạy, bắt đầu trò chuyện lặt vặt, hai cô gái cạnh cửa sổ thỉnh thoảng ngoài, bàn luận về cảnh sắc thấy , dần dần cũng im lặng, ý chợp mắt.

 

Sau khi qua các ga Trường Tân Điếm, Phạm Dương, Tân Thành, toa giảm nhiều, lối ở giữa gần như trống , chỉ còn lác đác vài . Lúc , những hành khách còn bắt đầu từng nhóm hai ba dậy , tìm nước, ăn uống, vệ sinh, ai việc nấy.

 

Lưu Đức Tín mơ màng một lúc tỉnh táo , thì thầm với Điền Đan dặn cô trông chừng hành lý, còn dậy chuẩn vệ sinh. Bữa sáng ăn mặn, uống khá nhiều nước mới ngoài, giờ cần "giảm tải" một chút.

 

Chỗ của Lưu Đức Tín và ở giữa toa xe, sang hai bên, tìm thấy hướng nhà vệ sinh, vịn lưng ghế hai bên mà về phía đó.

 

Đường khá thuận lợi, đều lịch sự nhường đường, lẽ chiều cao và vóc dáng của Lưu Đức Tín cũng đóng vai trò nhất định, trong toa xe trông khá uy.

 

“Này, .” Đến nơi, Lưu Đức Tín thấy bên trong , cạnh chắc là đang xếp hàng, vì thấy đến, họ đều xích gần cửa, sợ chen hàng. Lưu Đức Tín thèm chuyện đó, nhỡ chen hàng mà nhịn thì thất đức. Thôi tiếp sang toa xem , dù cũng vội.

 

Toa tiếp theo đông hơn một chút, cần chen qua đám đang , Lưu Đức Tín vài bước, thấy một từ phía đối diện chen về phía . Ơ, lẽ nào nhà vệ sinh bên đó cũng xếp hàng? Lưu Đức Tín lẩm bẩm trong lòng, né sang một bên, chuẩn nhường đường cho qua.

 

Ừm? Không đúng, thằng nhóc vấn đề!

 

 

Loading...