Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 300: Người đông rồi, phải tìm nhà thôi ---

Cập nhật lúc: 2025-10-03 00:24:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Anh hai, khi nào thì đưa chị dâu hai về nhà thế?”

 

đó, chị dâu tư còn về nhà ở kìa.”

 

“Phải đó chú hai, thím hai ạ?”

 

Mèo Dịch Truyện

Vương Ngọc Anh chủ lực, cụ già phụ trợ, cô (gì) đ.á.n.h trống thúc giục. Đợt tấn công còn ứng phó xong, lũ trẻ trong nhà cũng hóng chuyện, câu nào mà thi hỏi dồn dập.

 

“Nói , mấy đứa quan tâm chuyện gì?”

 

Lưu Đức Nghĩa chịu nổi lời cằn nhằn của và bà nội, liền chuyển chủ đề sang đám trẻ vây quanh, tủm tỉm siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay kêu răng rắc.

 

“Ôi chao, hai, chiêu của cũ rích , dùng nên bọn em quen . Bọn em chỉ hỏi khi nào chị dâu hai đến, để lúc đó còn cùng chào đón.”

 

Em gái út Lâm Lâm vẻ mặt giả vờ của hai, bĩu môi .

 

“Hây, thấy thứ mấy đứa để ý , mà là quà cáp thì .”

 

“Anh hai, thông minh thật!”

 

Đánh bài ngửa , giả vờ nữa, đúng là kiếm chút đồ ăn thức uống.

 

“Thằng hai, đừng nghĩ đến chuyện lừa phỉnh qua loa. Rốt cuộc mày tính , thì tao sẽ tìm mai mối cho mày. Tuổi thể chần chừ mãi .”

 

Vương Ngọc Anh vẫy tay, đuổi cô con gái út nhà, lũ nhóc theo cũng tíu tít chạy .

 

“Mẹ, con thật sự từ chối , con đang trong tình thế đặc biệt, chuyện kết hôn thể tùy tiện xem mắt là .”

 

Lưu Đức Nghĩa hết cách, đành kiên nhẫn giải thích chính sách cho Vương Ngọc Anh và cụ già.

 

Vả trong giai đoạn , chính sách cơ bản đều như , đến một cấp bậc nhất định, bạn đời cần gia thế trong sạch, thẩm tra chính trị nghiêm ngặt.

 

“Đừng giả vờ ngây ngô, đồng chí chiến hữu của mày phù hợp ?”

 

Vương Ngọc Anh cũng quanh co nữa, sợ thằng hai còn giả ngốc, thẳng tuột.

 

“À, cái … Mẹ, đó thực sự là chiến hữu của con, mà trai cô cũng là chiến hữu của con, quá quen thuộc , tuổi tác cũng là một vấn đề.”

 

Cái cớ mà Lưu Đức Nghĩa đưa vẫn là vấn đề cũ từ .

 

“Chiến hữu thì chiến hữu. Tên là gì? Quan hệ như , chi bằng cũng dẫn về nhà chơi một chuyến, cùng cách mạng lâu như , gặp mặt quen chút.”

 

Vương Ngọc Anh nghĩ nghĩ, thúc giục nữa, mà chuyển sang thông qua Lưu Đức Nghĩa gửi lời mời.

 

“Ờ, , thời gian con sẽ hỏi thử, xem ý cô thế nào.”

 

“Hỏi sớm , đừng đợi đến lúc bận rộn. Rồi kể tiếp xem mấy năm nay mày sống thế nào .”

 

……

 

“Đan Đan, hôm nay em ở , về cùng ?”

 

Bàn ăn dọn dẹp sạch sẽ, khi trò chuyện thêm một lát, Lưu Đức Tín định về nhà, liền hỏi khẽ.

 

“Đan Đan cứ về , bên chẳng chuẩn gì cả, đừng theo hai lão già chúng mà chịu khổ.”

 

Điền Hoài Trung thấy lời của Lưu Đức Tín, đợi Điền Đan trả lời, liền mở miệng .

 

“Lão Điền đúng đó, chúng nhiều lễ nghi rườm rà, tiện thế nào thì thế đó. Đơn xin của hai đứa nộp lên , đợi phê duyệt .”

 

Lão La cũng xen , còn tiết lộ một tin .

 

Trước Tết, Điền Hoài Trung giục hai nhanh chóng đơn xin kết hôn. Con gái ông hai mươi sáu tuổi (tuổi mụ) , những điều cấm kỵ khác thì , nhưng cái tuổi thể .

 

Hơn nữa hai từ khi quen đến nay cũng gần năm năm , cho dù là chính thức xác nhận tâm ý thì cũng ba bốn năm .

 

Đã thì dù ít gặp gỡ mà cũng chia tay, thì mau chóng lo liệu chuyện hôn sự thôi, cứ kéo dài mãi thì sẽ dứt .

 

“Vâng, chú Điền, cháu và Đan Đan về đây, đợi đến ngày chúng gặp .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-300-nguoi-dong-roi-phai-tim-nha-thoi.html.]

“Bố, con và Đức Tín đây, chú La tạm biệt!”

 

“Chú Điền, chú La, tạm biệt!”

 

Lưu Đức Tín và Điền Đan khoác lên áo bông, trang đầy đủ khăn quàng, mũ và găng tay, đẩy cửa sân để chào từ biệt.

 

“À đúng , Điền Nghiêu hai ngày nay thành nhiệm vụ cũng thời gian, lúc đó sẽ đến, dẫn nó về nhà chơi nhé.”

 

Lưu Đức Tín trèo lên xe đạp, khi chuẩn đạp thì Điền Hoài Trung đột nhiên .

 

“Được ạ, từ đến giờ cháu gặp rể, đoán là nhiệm vụ , thời gian rảnh thì đúng lúc về nhà thăm.”

 

Nếu chú Điền nhắc, Lưu Đức Tín nhất thời còn nhớ chuyện rể cả cũng đến Tứ Cửu Thành. Ban đầu là vì yêu cầu bảo mật nên dò hỏi, thì gần như quên béng mất.

 

Bây giờ thể gặp mặt thì quá, nếu việc cùng chú Điền ở Tứ Cửu Thành, thì chị cả và các cháu cũng tìm cách đưa đến đây.

 

Không lúc đó sẽ ở bộ phận nào, giải quyết chỗ ở . Nếu thì sớm bảo rể cả thuê vài căn nhà hoặc mua hẳn luôn.

 

Lưu Đức Tín cũng suy tính sẽ giúp tìm xem, quanh khu nhà nhà nào trống .

 

Anh ba chỗ ở, gia đình chị cả, hỏi thêm chị hai, cả bên Vương An cũng sẽ mấy đến, lúc đó gom góp nhà ở chung một khu tập thể, cũng tiện trông nom.

 

vẫn xem ý định của họ, Lưu Đức Tín chỉ gợi ý thôi, quyết định cụ thể để họ tự đưa .

 

Xa thơm gần thối, vạn nhất ở cùng , xích mích va chạm, chen cũng .

 

Đương nhiên theo ấn tượng của Lưu Đức Tín, những của đều khá , ai là thích đấu đá.

 

“Vậy chúng cháu đây, chú Điền, chú La, về nhé!”

 

“Trên đường cẩn thận!”

 

……

 

“An Tử!”

 

“Đức Nghĩa!”

 

“Vương lão nhị!”

 

“Lưu lão nhị!”

 

Đừng hiểu lầm, đây cảnh bốn gặp mặt, mà chỉ là cách Lưu Đức Nghĩa và Vương An chào hỏi.

 

Hai cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh, thời gian chênh lệch đáng kể, lớn lên cùng ai cũng chịu em.

 

Mỗi là con thứ hai trong nhà, mỗi gặp mặt hoặc gọi thẳng tên, hoặc gọi biệt danh.

 

Các tiểu bối khác trong nhà cũng tương tự, đừng là như họ, ngay cả những cùng năm khác tháng, thậm chí chỉ chênh lệch đến một tuổi, cũng ít khi xưng chị em, mà đều gọi tên.

 

Đương nhiên thường là hồi nhỏ, đợi đến khi lớn hơn, kết hôn con, ngược sẽ theo quy tắc mà xưng hô.

 

Hôm nay Vương An đến nhà máy cán thép tìm lão Dương, hỏi về sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo. Trước đó với Lưu Đức Tín là cũng về nhà đón , coi như là dò la tình hình.

 

Sau khi về nhà, trong sân vẫn còn úp cái sàng bắt chim sẻ, nhưng lũ trẻ thì ở bên ngoài, mảnh vụn bánh bột ngô sàng đều ăn trộm sạch.

 

Vương An chút nghi hoặc nhà, theo cách rút ngắn, thấy bên trong tiếng quen thuộc, vén rèm lên thì thấy Lưu Đức Nghĩa.

 

Cũng hẳn là gặp thời gian dài xa cách, đó khi vây thành, từng gặp ở địa phận Xương Bình .

 

đối với Vương An mà , tính là vẻ vang gì, dù cũng là lũ ch.ó đặc vụ đuổi .

 

“Không ngờ gặp mày , còn tưởng mày đang theo quân đội hành động chứ.”

 

Vương An đ.á.n.h giá Lưu Đức Nghĩa từ xuống , ôm chặt lấy .

 

“Bọn tao bây giờ đang nghỉ ngơi, đúng lúc xin phép về thăm . Mày vẫn theo đội trưởng Dương, định về đơn vị ?”

 

“À, cứ thành nhiệm vụ .”

 

 

Loading...