Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 288: Anh Cả đã có người, chuẩn bị chờ vào thành ---
Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:22:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đi đưa đồ mà giờ mới về? Cả nhà đang chờ con đấy.” Lưu Đức Tín kéo tay Điền Đan nhà, Vương Ngọc Anh lấy bát đũa cho cằn nhằn.
“Mẹ, đừng chuẩn cho con nữa, con ăn . Mọi cứ ăn ạ.” Lưu Đức Tín đưa Điền Đan đến chỗ , tự kéo một cái ghế con cạnh cô, với Vương Ngọc Anh.
“Lần nếu ăn ở ngoài thì với nhà một tiếng, đỡ để chờ. Nào, Đan Đan, con nếm thử món .” Vương Ngọc Anh liếc xéo Lưu Đức Tín một cái, bàn ăn, niềm nở gọi Điền Đan.
“Lần là ngoài ý , lúc đưa đồ thì con gặp bố của Đan Đan, hai bố con chuyện một lát, chú Điền là qua Tết rảnh thì hai nhà gặp mặt, định chuyện cho hai đứa.” Lưu Đức Tín rót một cốc nước tiếp tục cạnh Điền Đan, ăn cơm .
“Ông bà sui đến ? Con cũng , mời về nhà ăn Tết cùng cho vui. Đã định ngày nào ? Mình chuẩn cho chu đáo.” Vương Ngọc Anh thì dừng đũa, hỏi một cách mừng rỡ. Bà cụ cũng vui vẻ Lưu Đức Tín, các bà định chuyện cưới hỏi từ lâu , mau chóng xong, sang năm là cháu bế.
“Dì ơi, cần chuẩn gì đặc biệt ạ, chỉ cần gặp mặt đơn giản thôi ạ.” Điền Đan khuyên.
“Con đương nhiên là mời về nhà , nhưng chú Điền bên đó còn việc, tiện qua. Thời gian cũng định, chờ Tết xác nhận, đến lúc đó con sẽ thông báo cho .” Lưu Đức Tín nhâm nhi một ngụm nước từ tốn trả lời.
“Đương nhiên là chuẩn , cảm ơn ông bà sui nuôi dạy con đến thế, còn ưng thằng tư nhà , coi như nó tu nhân tích đức từ kiếp .” Vương Ngọc Anh thèm để ý đến Lưu Đức Tín nữa, sang trò chuyện với Điền Đan.
“Mẹ ơi, ai con như thế ạ.” Lưu Đức Tín phản đối. Lại là kiểu chuyện cũ rích, lấy chính con trai “mồi” để trò chuyện.
“Dì ơi, dì cũng nuôi dạy Đức Tín , bố con quý .” Điền Đan mặt đỏ, , vì chồng tương lai khen như nên chút ngượng ngùng. Cha vợ đây lẽ từng quý , nhưng giờ thấy chắc là sẽ nổi cơn thịnh nộ tên mất thôi, chờ đến khi đời con đời cháu thì chắc sẽ khá hơn, dù thì tâm tư của ông cũng chuyển sang chỗ khác . Lưu Đức Tín nghĩ thầm trong lòng.
“An Tử, giờ thì chỉ còn cháu thôi đấy nhé, qua Tết đón vợ chồng thằng ba, đến lúc ông bà nội với bố cháu mà hỏi thì thật chắc tránh khỏi sốt ruột đấy.” Vương Ngọc Anh chuyển mục tiêu sang cháu trai thứ hai, Vương An. Thằng tư nhà cũng chỉ coi là hộ ‘gần như gặp khó khăn’ thôi, còn thằng cháu Vương An gần ba mươi , là lão độc thì thể chối cãi . Dù thì mấy lớn hơn nó vài tuổi, nếu cưới sớm, chắc cũng ông nội .
Trước đây theo cách mạng, cả nhà đều lo lắng cho sự an nguy của , để ý hỏi chuyện cưới hỏi, cũng lỡ dở khác. Giờ định , mâu thuẫn chính của lập tức biến thành vấn đề hôn nhân, hơn nữa còn là loại cực kỳ gay gắt. Trong thời gian ở nhà Lưu Đức Tín, Vương An ít cô hai Vương Ngọc Anh cằn nhằn, bất kỳ chủ đề nào cũng thể xoay sang chuyện của . Trước còn Lưu Đức Nghĩa và Lưu Đức Tín giúp chia sẻ “hỏa lực”, giờ thì chỉ còn mỗi . Mỗi ngày cứ xuống đó, giống như đang gửi tín hiệu cho : “Hướng về mà nã pháo!”
“Ơ, cô ơi, cái , lẽ, cháu cũng yêu ạ?” Vương An ngập ngừng một lát , giọng điệu giống như đang thông báo mà còn mang theo nghi vấn.
“Là ? Có thì là , thì là , bản còn chắc, là tương tư đơn phương hả?” Vương Ngọc Anh với giọng điệu “ghét sắt thành thép”, bình thường cháu trai cô khá hào sảng, giờ thì co rúm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-288-anh-ca-da-co-nguoi-chuan-bi-cho-vao-thanh.html.]
“Là đây cháu từng cứu một cô gái, giúp cô một thì thôi, lúc đó cháu mới đến Tứ Cửu Thành, còn vững, gần đây gặp , thấy cô vẻ ý đó…”
“Cô ý đó, cháu hỏi ? Cháu ?” Vương Ngọc Anh còn chuyện thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, hỏi liên tục. Những lớn bên bàn đều bắt đầu vểnh tai lên ngóng cẩn thận. Chuyện bát quái mà, gì ai thích .
“Ơ, cháu hỏi, cháu… cháu cũng chút ý đó…” Mặt Vương An cũng bắt đầu đỏ bừng, năng lắp bắp.
“Chà, rôm rả thế mà hóa đến hỏi cũng dám hỏi, chờ may mắn gặp mặt ?” Mọi đều chút thất vọng, “quả dưa” còn xanh quá.
“À cần ạ, cô cho cháu địa chỉ nhà , mời cháu khi nào rảnh thì qua, mời cơm cảm ơn.” Lúc Vương An cũng thích nghi với khí tại chỗ, chuyện cũng bắt đầu lưu loát hơn.
“Vậy thì , đợi qua Tết, cháu chỉnh trang bản cho tươm tất, mang theo chút quà đến nhà , cố gắng định chuyện cho xong, về nhà cũng cái mà báo cáo, đừng để đến lúc đó mấy bà ‘buôn dưa lê’ trong làng lưng .” Vương Ngọc Anh cũng thấy vẫn còn hy vọng, dặn dò cháu trai.
“Vâng, qua Tết cháu sẽ sắp xếp thời gian xem .” Xem An đúng là để ý đến đối phương , lát nữa sẽ giúp điều tra, nếu vấn đề thì cắt đứt, vấn đề gì thì chuyện đều dễ .
“Thằng tư, con định khi nào thì về Bảo Châu?” Chuyện của Vương An cứ thế trôi qua, Vương Ngọc Anh bắt đầu hỏi Lưu Đức Tín về dự định Tết.
Mèo Dịch Truyện
“Cũng khó lắm ạ, con Tết khi nào mới thời gian, về về cộng thêm chuyển nhà, ghé thăm họ hàng nữa, ít nhất cũng bốn năm ngày, một tuần đến mười ngày thì thoải mái hơn. Con sẽ cố gắng nhanh nhất thể.” Lưu Đức Tín vẫn luôn suy tính chuyện về quê, vẫn đợi sắp xếp từ phía Lão La, nếu nhiệm vụ giao tương đối nặng thì chỉ thể chờ thôi. Dù thì hiện tại khu vực xung quanh vẫn khá an , thời gian “cửa sổ” để đăng ký hộ khẩu vẫn còn đủ, cũng cần quá lo lắng.
“Mấy chuyện đó tụi con hiểu, đều trông cậy con cả. Nhà cũng nên đoàn tụ .” Bà cụ cũng nhớ thằng ba ở nhà, và cả đứa chắt nội gặp mặt nữa.
“Bà yên tâm ạ, chắc chắn con sẽ lo chu hết. À , ngày đại quân tiến thành, xem ạ?” Lưu Đức Tín cam đoan với bà cụ, an ủi bà, chợt nhớ đến nghi lễ ngày mùng sáu, liền hỏi .
“Các con , đến lúc đó chắc chắn đông nghịt, bọn già , chen lấn gì, ở nhà trông trẻ.” Bà cụ lắc đầu, và cô cũng thái độ tương tự, chị dâu đang mang nặng thì khỏi . Điền Đan, Vương An và cả Hổ Tử đều gật đầu , còn bọn trẻ con thì rõ lắm là hoạt động gì, nhưng xem náo nhiệt thì cũng chút háo hức thử.
“Đi xem cũng , đây cũng là sự kiện lớn ghi sử sách, khúc dạo đầu cho một thế giới mới sắp đến, đến lúc đó cùng , đều mở mang tầm mắt, về an thì chắc vấn đề gì .” Lưu Đức Tín vẫn hy vọng thể xem, đời khó mà trải qua vài sự kiện lớn, dùng mắt mà ghi , cũng chuyện để kể.
“Vậy thì xem nhé?”