Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 200: Có người bị bắt rồi ---

Cập nhật lúc: 2025-10-02 00:40:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“À, chuyện vẫn quyết, bên nhà thông gia gợi ý mấy cái tên dự phòng, định chờ hai cụ nhà nghĩ thêm sẽ quyết định .” Việc đặt tên đúng là một chuyện lớn, thông thường đều do lớn trong nhà hoặc tìm đến đức vọng cao, học vấn uyên thâm để đặt, dĩ nhiên cũng tìm thầy phong thủy giúp, khi xem xét ngũ hành bát tự đặt.

 

“Có những cái tên dự phòng nào, xem nào.” Bà nội vẫn khá quan tâm, tuy rằng bà và con dâu đều chữ, nhưng so với ông thông gia là thầy đồ thì kém xa lắm.

 

“Anh ba cũng nghĩ mấy cái, Toàn Chiếm, Toàn Đắc, Toàn Yếu…”

 

“Đi , đuổi nó xéo sang một bên. Làm cha mà vẫn còn lơ đãng.” Chưa đợi Lưu Đức Tín xong, Vương Ngọc Anh trở mặt, vẫy tay như thể đuổi ruồi. Nhìn cái dáng vẻ đó, nếu ba mặt ở đó, chắc ăn mấy cái tát trời giáng.

 

“Tên mà ông Lý đề xuất lúc đầu là dựa theo Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín, nhưng trùng với thế hệ của chúng , hợp quy tắc, dù gọi là Toàn Lễ Toàn Trí cũng phù hợp lắm. Sau ông nghĩ tên Toàn Duệ, Duệ trong ‘duệ trí’, và Toàn Trạch.”

 

, trùng tên với lớn trong nhà thì chắc chắn , chỉ con cái mà cả những khác cũng trùng, bằng thì thành kẻ thù mất.” Bà nội xong gật đầu, tỏ ý tán thành, việc lấy tên lớn đặt cho con cháu thì chắc chắn sẽ gây xích mích.

 

“Toàn Duệ cũng , Duệ trong ‘tường duệ’ cũng , Duệ trong ‘sắc bén’ cũng .” Vương Ngọc Anh cũng tham gia cuộc thảo luận.

 

“Mọi cũng nghĩ xem tên nào nhé, đến lúc gặp mặt thì cùng chọn, con nghĩ tên nào chữ dễ một chút thì hơn.” Lưu Đức Tín cũng xen mấy câu, dù cuối cùng vẫn là hai vợ chồng trẻ bàn bạc với , nhưng luôn cho rằng chữ đơn giản, từ đồng âm gây hiểu lầm là nhất, lợi cho sự trưởng thành của đứa trẻ.

 

Đến khi con, Lưu Đức Tín cũng định đặt tên theo bối tự nữa, trong thời đại rực lửa , tự nhiên sẽ phong cách đặt tên phù hợp với thời đại. Bà nội và Vương Ngọc Anh cũng lọt tai, bắt đầu suy tính đặt tên cho đứa bé, cô cũng hứng thú tham gia .

 

Bọn trẻ quan tâm lớn đang gì, ăn cơm xong liền quây lấy Lưu Đức Tín đòi quà. Hóa chẳng trách lúc gặp mặt vui vẻ phấn khích đến , tất cả đều nhớ đến những món đồ mang về mỗi khi ngoài.

 

Gạt mấy bàn tay nhỏ đang thò túi xách của , Lưu Đức Tín bảo chúng yên trong phòng, chờ lấy quà cho chúng. Thực sợ mấy đứa nhỏ động đồ trong túi, gói quà Điền Đan tặng sớm cất gian , an tuyệt đối.

 

Lưu Đức Tín an ủi mấy đứa trẻ xong, liền trở về phòng Tây Sương của , từ gian lấy mấy gói bánh ngọt tạm bợ. Vì thời gian vội vàng, chỉ lo hẹn hò với Điền Đan, Lưu Đức Tín nhất thời quên béng mấy đứa nhỏ ở Tứ Cửu thành , may mà yêu cầu của chúng cũng cao, đồ ăn ngon là , chẳng kén chọn chút nào.

 

Một nữa Đường Ốc, Lưu Đức Tín bày bánh ngọt lên bàn, đủ mỗi một miếng. Vừa ăn cơm xong, ăn chút nếm vị là , lấy nhiều quá bọn trẻ thật sự dám ăn hết, tổn thương tì vị thì phiền phức.

 

Anh còn lấy thêm bánh quế và kẹo gạo nếp chiên là hai loại bánh ngọt phổ biến thể bảo quản lâu, mỗi thứ một gói đưa cho bà nội cất , để bà dùng dỗ dành bọn trẻ. Lưu Đức Tín chuyện của rể cả cho gia đình , dù cũng sắp đấy , đến lúc đó cũng sẽ gặp mặt.

Mèo Dịch Truyện

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-200-co-nguoi-bi-bat-roi.html.]

 

Một lát , ăn uống xong xuôi, bọn trẻ cũng bắt đầu buồn ngủ, Lưu Đức Tín liền đưa cả nhà cô về đại viện. Vào trong mới phát hiện, trong sân chuyển đến, phòng Đông Sương đối diện nhà cô sáng đèn, một gia đình mới dọn .

 

Nghe Hổ Tử , đó là một cặp vợ chồng dẫn theo một đứa con trai, họ Diêm, đây nhà họ từng mở tiệm, đợt càn quét của Kim Nguyên Khoán thì buôn bán phá sản, nên mới mua phòng Đông Sương chuyển đến đây. Lưu Đức Tín , đây chắc là gia đình Diêm Phủ Quý đến, khi thành lập nước mới là giáo viên tiểu học, còn bây giờ chắc là ăn nhỏ cửa hàng, nhưng hành cho bã.

 

Theo lời Hổ Tử , Diêm Phủ Quý vẫn đến mức khắp nơi chiếm tiện nghi như , dù đó ông cũng xem là đàng hoàng, lẽ chỉ là keo kiệt bủn xỉn một chút. Cũng , cái thời , nếu ông cố tình chèn ép khác để vơ vét tiền bạc, chắc ăn mấy cái bạt tai to , đ.á.n.h lén cũng là chuyện bình thường. Nói thật, chính là sự đời của thế giới mới đảm bảo cho ông , bao gồm cả những " cô độc" , trong thời loạn lạc như bây giờ, chắc chắn tất cả đều đang kẹp đuôi mà tự lo .

 

…………

 

Trong mấy tháng đó, Lưu Đức Tín lao công việc căng thẳng. Nhóm do Lão La phụ trách, việc truyền tin tình báo cũng nhiều lên, đồng thời cuộc truy quét của địch cũng ngày càng hung hãn, Lưu Đức Tín ngừng tin các đồng chí bắt. Chỉ là mắt khó lòng chu , đồng chí chuyên trách việc di chuyển và giải cứu, nên cũng tham gia hành động.

 

Một ngày, Lưu Đức Tín đạp xe bon bon trong Tứ Cửu thành, bận rộn giao hàng kiêm đưa tin tình báo. Khi đến gần khu Nam Thành, đột nhiên thấy phía tụ tập khá đông , ồn ào chuyện gì xảy . Lưu Đức Tín lao ngay tới xem xét, mà vòng phía đám đông gần đầu hẻm, dừng xe trong.

 

“Ê, mấy em, bên trong chuyện gì thế?” Đám đông vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài, Lưu Đức Tín rõ chuyện gì xảy , bèn vỗ vai đang mặt xem náo nhiệt, mở miệng hỏi.

 

“Ôi, bắt chứ gì, thứ mấy , mấy hôm nay ngày nào cũng bắt một đợt, cái lũ khốn …” Người đó đầu , miệng vẫn ngừng c.h.ử.i rủa.

 

“Này, nhỏ tiếng thôi, chú mày tiền nhiều tiêu hết sống nữa mà cái gì cũng vạ miệng thế.” Người cùng vội kéo một cái, nhắc nhở.

 

“Ồ ồ, đúng là thể chịu nổi, bọn ch.ó má khắp nơi bắt , chẳng phân biệt đúng sai, cứ chụp mũ lung tung, thả thì móc tiền , chú xem lý đây?” Dù hạ giọng, vẫn vẻ đầy phẫn nộ.

 

Thương đồng loại mà, trong thời gian những bắt đều là dân thường bình thường, bảo là phe Hồng thì ai tin chứ, rõ ràng là nhắm tiền, ai cũng lo chuyện sẽ rơi đầu . Lưu Đức Tín hai họ kẻ tung hứng, rằng Cục Mật vụ bắt đầu giăng lưới, đó tổ chức cũng rà soát một lượt, may mắn là ai liên lụy, chỉ khổ cho dân thường thôi.

 

Dần dần đám đông tản từng tốp ba tốp hai, lắc đầu thở dài, Lưu Đức Tín cũng định đạp xe lánh một chút về tiệm. Khoảnh khắc rẽ sang, thấy một quen trong hàng ngũ những bắt.

 

Chết tiệt, lão Triệu bắt ?

 

 

Loading...