Xuyên Về Năm Đói Kém Có Không Gian Trong Tay, Ta Dẫn Cả Thôn Sống Sót - Chương 57: ---

Cập nhật lúc: 2025-09-02 10:23:00
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

--- Triệu phụ (2) ---

Không đến việc chậm, cũng đường , hơn nữa đường sá xa xôi, một lên đường đặc biệt an .

Ngoài việc sợ thổ phỉ bắt khổ sai, còn sợ ngày c.h.ế.t cóng bên đường, chỗ nghỉ qua đêm, đường ngày nào cũng làng mạc để nghỉ chân.

Thế đạo , chút bản lĩnh, làng mạc cũng dám tùy tiện , ai là hang ổ thổ phỉ .

Năm tháng , lương dân cũng thể bức thành thổ phỉ, chẳng còn cách nào, sống nổi nữa !

May mắn , khi đó hàn triều còn đến, sông ngòi đóng băng, thuyền bè vẫn thể thông hành, chỉ là giá cả đắt hơn .

như về vấn đề ban đầu, tiền trả phí thuyền!

Mặc kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cùng lắm thì lén lút chui khoang thuyền, trốn , nhờ thuyền về.

Với ý nghĩ đó, Triệu phụ dốc hết sức lực, trở về bến tàu Tây Châu Thành.

Trên mang theo que lửa, đường thật sự lạnh chịu nổi thì nhóm lửa sưởi ấm, thấy gì ăn thì ăn nấy.

May mắn thì gặp nhà tranh hang núi chắn gió, thì tạm qua đêm, chỗ thì sưởi lửa đến sáng.

Lang thang suốt đường, dãi nắng dầm sương, bảy ngày cuối cùng cũng trở về Tây Châu Thành, cũng gầy hai vòng.

Cũng chỉ vì đường ngắn, Triệu phụ mới thể quản ngày đêm mà chạy về.

Và còn may mắn tột cùng, gặp bất kỳ tai nạn nào, ví dụ như thổ phỉ động vật hoang dã cỡ lớn.

Vì quan phủ hạ lệnh truy nã, Triệu phụ dễ dàng trộn thành, đến bến tàu phía nam thành.

Nếu thành thì còn đường vòng xa.

Đi nhờ thuyền chỉ là hạ sách, là cách duy nhất còn lựa chọn nào khác, kể nếu phát hiện thể ném xuống sông, thời tiết thì chỉ đường chết.

Hơn nữa cũng cần ăn cần uống, cứ mãi trốn thuyền cũng là cách, còn khi về thì đối xử với một chút, mấy ngày nay chịu quá nhiều khổ sở .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nam-doi-kem-co-khong-gian-trong-tay-ta-dan-ca-thon-song-sot/chuong-57.html.]

Thế nên Triệu phụ cứ lảng vảng ở bến tàu Tây Châu Thành, dựa việc khuân vác, bốc dỡ hàng hóa để kiếm sống.

Chủ yếu là xem thuyền nào về phía Đông Sơn Huyện , nhất là gặp một tên oan đại đầu , tốn một văn tiền nào mà thể đưa về.

Nếu tìm oan đại đầu như , thì cứ khuân vác kiếm tiền để thuyền về.

Vận may của Triệu phụ xưa nay vẫn luôn , nhanh tìm tên oan đại đầu , đó chính là đại phòng Đường gia, đang con thuyền lớn của gia đình, cả nhà chuyển về tổ trạch.

Tổ trạch của Đường gia ngay tại Đông Sơn Huyện, tổ tiên Đường gia ăn phát đạt, mới định cư ở Tây Châu Thành.

Chỉ là thời gian lâu, ít mà thôi.

Ban đầu nhị phòng Đường gia thua trong cuộc đấu đá mà trở về Đông Sơn Huyện, kỳ thực chính là về tổ trạch.

Nay đại phòng Đường gia gặp chuyện, thế đạo cũng , ăn khó khăn, cũng chuẩn chuyển về nguyên quán .

Sau khi đuổi nhị phòng , Đường đại công tử đang chuẩn đại triển thủ, củng cố thực lực Đường gia.

Đáng tiếc là sai phe, cuối cùng lên Tây Châu Vương là Quách Hiền Tài, còn Đường gia ủng hộ vị Tây Châu Châu mục cũ.

Một triều thiên tử một triều thần, khi Tây Châu Vương lên ngôi, tình cảnh của Đường gia rõ ràng trở nên khó khăn.

Đội thương nhân và thuyền chở hàng của Đường gia thường xuyên lục soát vô cớ, nhiều chuyện đây chỉ cần đút lót là xong thủ tục, giờ đây gây khó dễ.

Mèo Dịch Truyện

Một tiểu trong nha môn cũng dám giở mặt với nhà họ Đường.

Miệng lưỡi của những kẻ ngày càng lớn, tiền kiếm từ việc ăn còn bằng bạc chi để bôi trơn các mối quan hệ.

Cứ thế mãi, gia sản mà Đường gia tích lũy đây sẽ dần cạn kiệt.

Cuối cùng vẫn là Đường lão phu nhân quyết định, cả nhà trở về tổ trạch Đông Sơn Huyện an phận mà sống.

Việc ăn ngày càng khó khăn, khí hậu cũng ngày càng khắc nghiệt, thế đạo , ăn khéo còn lỗ vốn.

Đường gia cũng là cự phú, chỉ cần con cháu phá sản, bạc mấy đời cũng tiêu hết.

Loading...