Xuyên Về Năm Đói Kém Có Không Gian Trong Tay, Ta Dẫn Cả Thôn Sống Sót - Chương 146: Toàn văn hoàn---

Cập nhật lúc: 2025-09-03 08:59:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

--- Ngoại truyện ---

Mười lăm năm , làng Tiểu Hà.

Văn Hạo, cha nương còn về ?

Ăn xong bữa trưa, Bạch Lạc Lâm hỏi trượng phu bên cạnh.

Mèo Dịch Truyện

Người Dương gia, Văn Khiêm đều chuyển đến huyện thành ở, xây những ngôi nhà lớn hơn, tráng lệ hơn cả phủ của Đường gia và Bạch gia ngày xưa.

Chỉ Văn Hạo rời làng Tiểu Hà, dẫn vợ con ở trong làng.

Ngôi nhà mà Dương San và Tống Hà xây ngày trận mưa đá phá hủy, ngôi nhà hiện tại cũng là nhà mới xây.

xây theo kiểu nhà của đại hộ gia đình, mở rộng ít, hoa viên, hành lang đều đầy đủ.

Tuy làng, nhưng Văn Hạo và Bạch Lạc Lâm cũng ý định bạc đãi bản .

Hiện giờ trong nhà mua ít đất đai, còn cửa hiệu, mở tiệm thuốc, sinh kế trong nhà cần lo lắng.

Cũng mua hầu để sai bảo, hô hầu gọi kẻ tớ, trở thành lão gia và phu nhân .

Vì Dương gia và Văn Khiêm, cũng kẻ nào điều mà dám đến gây sự với nhà Văn Hạo, cuộc sống trôi qua bình dị, an nhàn.

Mấy năm là Văn Khiêm còn an cư lạc nghiệp, Thiên nhi cũng còn nhỏ, thì nghi ngờ cha nương bỏ chúng !

Văn Hạo khổ .

Thiên nhi là đứa nhi tử duy nhất của và Ninh Ninh, tên lớn là Tống Thiên, năm nay mười hai tuổi, đầu năm huyện thành cầu học, thầy giáo trong làng học vấn bằng thầy ở huyện.

họ cũng lo lắng, đừng Dương gia và Văn Khiêm đều ở huyện thành, ngay cả nhà ở huyện cũng sân viện.

Họ chuẩn cách một thời gian đến huyện ở, để bầu bạn với hài tử.

Điều khiến oán giận là cha nương cứ thế bỏ họ mà , ngoài du ngoạn, khắp nam bắc, bảo họ đừng lo lắng.

Chàng thể lo lắng chứ, còn cho cùng, cũng cho theo bảo vệ, cho dù cha trời sinh thần lực, nhưng cha nương tuổi cũng cao mà!

…Chắc đợi già , cha nương sẽ về nhỉ!

Bạch Lạc Lâm chút chắc chắn , dù cặp Công công bà bà của nàng cũng khác biệt với khác.

Đôi khi nàng cũng ngưỡng mộ phu quân !

Thôi bỏ , nghĩ nữa, nghĩ cũng vô ích, sắp đến Thanh minh , chúng thắp hương cho Ngoại tổ mẫu ông ngoại nhé!

Dương phụ và Dương mẫu qua đời mấy năm , sinh lão bệnh tử, luôn thể tránh khỏi, họ chôn cất ở trong làng, mỗi dịp lễ tết, nhà Văn Hạo đều đến tế bái.

Được, để phòng bếp chuẩn , chúng sẽ .

Bạch Lạc Lâm dứt khoát đáp một tiếng, về phía phòng bếp, chỉ để Văn Hạo cửa sổ đang lật dở sách y, giờ thể coi là một danh y .

Đông Sơn Huyện bây giờ còn là Đông Sơn Huyện ngày xưa, khi thôn tính mấy huyện thành xung quanh, thực lực và phạm vi tăng gấp mấy , sắp đuổi kịp Tây Châu Thành ngày .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nam-doi-kem-co-khong-gian-trong-tay-ta-dan-ca-thon-song-sot/chuong-146-toan-van-hoan.html.]

Nha môn Đông Sơn Huyện, Vĩnh Lâm đống công vụ mà đau đầu, dù giành vị trí Đông Sơn Vương, cũng thích những thứ .

Vốn dĩ khi Dương đại ca lên Đông Sơn Vương, Vĩnh Niên thuận lý thành chương sẽ là thừa kế, Vĩnh Lâm trong lòng cũng ý kiến gì, ghét việc sách mà.

Người Dương gia hòa thuận, ngày thường cũng khiêm tốn, nhưng ngờ Vương gia càn.

Nhà của Vương Diệu Nương cậy là ngoại gia của Vĩnh Niên, ở huyện ngang ngược bá đạo, chiếm đất đai của khác, đánh giữa đường, ức h.i.ế.p nam nữ.

Mấy năm đó, Dương đại ca giao nhiều việc cho Vĩnh Niên, nhưng chỉ vì Vương Diệu Nương mỗi cầu xin, nên khi Vĩnh Niên xử lý Vương gia, luôn chỉ qua loa, đau ngứa.

Vĩnh Lâm và Văn Khiêm chịu nổi, chỉ tố cáo chuyện với Dương đại ca, mà còn dạy dỗ một trận những công tử bột của Vương gia.

Lần Vương Diệu Nương triệt để hận và Văn Khiêm, mỗi ngày đều Vĩnh Lâm bên tai Vĩnh Niên, rằng Vĩnh Lâm đoạt quyền.

Vấn đề là Vĩnh Niên cũng nghĩ , tin Vĩnh Lâm và Văn Khiêm nữa, thu hồi binh quyền trong tay hai họ.

Vì hai biểu ca thích múa đao múa kiếm, hồi nhỏ ngày nào cũng đánh quyền, công phu tay hề yếu, năm xưa khi đánh chiếm Đông Sơn Huyện, Vĩnh Lâm và Văn Khiêm bỏ ít công sức.

Vì đều là con cháu trong nhà, khi lên Đông Sơn Vương, Dương đại ca giao bộ binh quyền trong huyện cho hai họ.

Họ là tiếc quyền lực trong tay, chỉ là khi giao binh quyền ngoài, thì thật sự trở thành cá thớt, mặc cho xẻ thịt.

Ai Vương gia bước tiếp theo gì? Vĩnh Niên là một kẻ sợ vợ, căn bản thể trông cậy.

Thế nên Vĩnh Lâm và Văn Khiêm dứt khoát một công đôi việc, Văn Khiêm giúp Vĩnh Lâm giành lấy vị trí thừa kế.

Hiện giờ Văn Khiêm đến quân doanh luyện binh, bây giờ là thời thái bình thịnh thế, đừng đến các quân phiệt ở nơi khác, ngay cả sơn phỉ trong huyện cũng ít.

Trong tay binh, ai lời chứ? Văn Khiêm bây giờ cũng là một nhân vật thực quyền .

Vĩnh Lâm suy nghĩ một lát, mang theo đống công vụ trong tay đến quân doanh tìm Văn Khiêm, một sách thì nhàm chán bao!

Huynh tìm một bạn (kẻ xui xẻo), cùng xem, như hiệu suất mới cao!

Hai biểu ca đang khổ sở xử lý công vụ ở đây, còn cách xa ngàn dặm ở Giang Nam, Dương San và Tống Hà đang thưởng thức món ăn vặt địa phương, và hóng gió mát lành!

Chàng chúng chuyến tiếp theo biển thế nào?

Dương San cắn một miếng bánh bao tam tinh, uống một ngụm canh xương hầm, ăn hỏi Tống Hà.

Đều tùy nàng! Nàng , chúng sẽ đó!

Tống Hà vô điều kiện .

Hay quá! Chuyến tiếp theo chúng sẽ biển, chuyến nữa thảo nguyên, đợi đến khi hết những nơi .

Chúng sẽ tìm một nơi sơn thủy hữu tình mà ẩn cư tu luyện, thấy ?

Được!!

Ăn xong đồ ăn, hai hòa dòng phố, chuẩn vui chơi vài ngày khởi hành…

Truyện đến đây là hết , cảm ơn bạn luôn đồng hành cùng Gác Truyện Cổ, Nhớ like, để bình luận và đăng ký kênh để bạn , và để bỏ lỡ truyện tiếp theo nhé!

Loading...