Xuyên Về Năm Đói Kém Có Không Gian Trong Tay, Ta Dẫn Cả Thôn Sống Sót - Chương 128: --- Trời Đột Ngột Tối Đen (2)

Cập nhật lúc: 2025-09-02 10:25:50
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống đại tẩu đoán.

Cũng , nãy quả thật thấy. Thôi, đỡ nương lên giường !

Nói là đỡ, nhưng đôi chân của Tống mẫu dậy , căn bản đỡ nổi, Tống đại ca chỉ thể bế ngang Tống mẫu, đặt lên giường.

Chàng ơi!! Chàng xem, tay nương ?

Sau khi Tống đại ca bế Tống mẫu lên, Tống đại tẩu mới để ý thấy cánh tay trái của Tống mẫu buông thõng bất thường.

Tống đại ca thấy, cũng giật , đặt Tống mẫu lên giường xong, lập tức kiểm tra.

Nương! Nương! Người thấy ? Tay ?

Tống đại ca nắm lấy tay Tống mẫu, cố sức kêu gọi.

Đừng gọi nữa, thấy nương đau ngất , xem lẽ là tay gãy !

Thấy trượng phu còn định gọi nữa, Tống đại tẩu ngăn , nếu còn chậm trễ, đến bao giờ mới tìm Văn Sinh.

Tống đại ca lời , thăm dò thở của Tống mẫu, thấy vẫn còn thở, lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nương chút thiên vị, cũng khéo léo trong cách đối nhân xử thế, nhưng dù cũng là ruột, bình thường bỏ mặc thì thôi, nhưng việc liên quan đến tính mạng thế , vẫn mong bà bình an.

Chàng ơi, bây giờ đây? Bên Văn Sinh cũng thể chậm trễ ! Ta chỉ sợ hai đứa trẻ tuổi, trong lúc hoảng loạn, xảy chuyện gì đó.

Không đời nào, thể chuyện gì chứ? Cùng lắm là thấy đường về thôi, chậm trễ một lát cũng !

Cái gì mà ! Chàng , bây giờ bên ngoài hỗn loạn lắm, ban ngày cũng chắc an , huống hồ bây giờ trời tối đen.

Tống đại tẩu lo lắng, câu gì là trăng đen gió lớn đêm g.i.ế.c ?

Vậy thì thể , cũng thể bỏ mặc nương ở đây , chờ chúng tìm về, chẳng sẽ tắt thở ?

Tống đại ca vui, cảm thấy hai đứa trẻ bên ngoài tạm thời vẫn an .

Tắt thở thì chứ ! lời Tống đại tẩu cũng dám , chỉ thể thầm cầu nguyện trong lòng, mong Diêm Vương gia thu lấy cái họa .

Vậy thế , ngoài tìm , tìm Bạch đại phu đến?

Tống đại tẩu thử dò hỏi ý chồng.

Cũng , nhưng chúng chỉ một cây đèn dầu, hơn nữa cũng trụ bao lâu !

Bây giờ dầu hỏa, dầu đèn đều là dầu ăn, thiên tai lâu như , trong nhà chỉ còn một chút dầu để dùng khi khẩn cấp.

Muốn dùng nó để Tống đại ca lên núi tìm , thì .

Tống đại tẩu cũng nhíu mày, tìm Văn Sinh đây?

, trong nhà còn vải vụn ? Chúng mau mấy cây đuốc, tuy mất thời gian hơn một chút, nhưng bây giờ cũng còn cách nào khác.

Vải thì , vải vụn thì vẫn , cái áo khoác mặc lên sườn dốc rách nát thể nữa , xé đuốc nhé?

Vậy thì xé , mau lên nào!

Trở phía Bạch gia, Dương San và Tống Hà cũng đến sân viện của Bạch gia, chủ yếu là để xem Văn Hạo.

Thấy Văn Hạo và gia đình Bạch đại phu vẫn đang thu sách, hai chút do dự tham gia giúp đỡ, mất một lúc lâu mới cất tất cả sách trong thùng gỗ, để Tống Hà khiêng nhà.

Bạch đại phu và Văn Hạo thì đang ở trong sân chỉnh lý những tấm ván gỗ, những tấm ván cũng cất trong nhà, xếp đặt gọn gàng, thể lấy phơi sách.

Hiện tại những tấm ván gỗ gọn gàng như thế dễ tìm, huống hồ là những tấm ván phơi khô.

Lùi một bước mà , dù phơi sách cũng thể dùng củi đốt, bây giờ chặt củi là một công việc vất vả.

May nhờ các ngươi giúp đỡ, nếu chỉ dựa chúng thì bận đến bao giờ!

Bạch gia đại tẩu cảm kích .

! ! Thực sự là nhờ các ngươi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nam-doi-kem-co-khong-gian-trong-tay-ta-dan-ca-thon-song-sot/chuong-128-troi-dot-ngot-toi-den-2.html.]

Bạch Lạc Ninh cũng phụ họa , thấy Tống Hà một tay xách một chiếc thùng lớn đầy sách, cứ như chiếc thùng trọng lượng , vô cùng ngưỡng mộ.

Trên thực tế, chiếc thùng nặng lắm, vốn dĩ là một chiếc thùng lớn bằng gỗ , trọng lượng hề nhẹ.

Thêm nữa bây giờ trong thùng chứa đầy sách, nãy đại ca và Văn Hạo hai mới miễn cưỡng nhấc lên .

Đâu nhẹ nhàng như Tống thúc , nàng thậm chí còn thấy một tay xách một chiếc thùng, đây là thiên phú thần lực ?

Giá như nàng cũng sức mạnh như thì mấy, như ai còn dám ức h.i.ế.p nàng?

Đáng tiếc Văn Hạo giống phụ , thật là quá đáng tiếc!

Suy nghĩ của Bạch Lạc Ninh bay xa đến chuyện con cái của Văn Hạo liệu thừa hưởng thiên phú thần lực của ông nội

Mèo Dịch Truyện

Nhựa cây của các ngươi thật sự , dùng còn tiện hơn đèn dầu, còn thể thành đuốc.

Bây giờ nhiều vẫn còn ở núi, thôn trưởng chắc chắn sẽ tổ chức tìm , nhựa cây của các ngươi thể đổi ? Ta định đổi một ít để phòng .

Khi thấy Dương San và Tống Hà đến, cầm theo cây đuốc sáng rực, Bạch đại phu thèm thuồng, thứ quả thật sáng hơn nhiều so với đuốc thông thường.

Không nhịn hỏi thăm hai , là loại đuốc thêm một loại nhựa cây mà thành, liền để ý đến loại nhựa cây .

Huynh cũng lấy , chữa bệnh, đổi thuốc, đổi lương thực đều .

Loại nhựa cây chúng mua khi ở Tây Châu thành, trong nhà còn một ít, lát nữa sẽ bảo Văn Hạo mang một ít qua.

Cũng đừng chuyện đổi chác gì cả, cứ xem như là đồ Văn Hạo hiếu kính sư phụ!

Dương San suy nghĩ một lát, vẫn , thực loại nhựa cây trong rừng cây nhỏ .

đó là căn cứ bí mật của nàng và Tống Hà, dẫn khác đến đó, hơn nữa động phủ của hai vị tiền bối cũng ở đó, nếu trong làng lỡ bước thì .

Không những quấy rầy khuất, mà còn thể khiến thường mất mạng.

Hơn nữa, nhựa cây ở đó cũng là vô tận, nàng thu thập ít thiên tai, lượng còn trong rừng cây còn nhiều.

Mấy năm nay thời tiết bất thường như , cũng cái mới mọc

Thôi thì tiết kiệm mà dùng , trừ phi là những chuyện liên quan đến sinh mạng con như tìm trong làng, những lúc khác, hoặc khác đến đổi, nàng sẽ đổi.

Không , bình thường các ngươi mang bao nhiêu cơm cho Văn Hạo , là giúp đỡ chúng , bây giờ còn thể lấy nhựa cây của nhà các ngươi, nếu đổi thì thôi.

Dưới sự kiên quyết của Bạch đại phu, Dương San cuối cùng cũng đồng ý để lấy dược liệu đổi nhựa cây.

Bạch đại phu! Bạch đại phu ở nhà ?

Từ xa thể thấy tiếng gọi Bạch đại phu, Dương San nhận giọng của ai, nhưng lười thèm để ý.

Có ở nhà, cứ đẩy cửa !

Bạch đại phu đang chỉnh lý những tấm ván gỗ, ném những hòn đá kê tấm ván góc tường, tranh thủ trả lời một câu.

Cạch một tiếng, cửa sân đẩy , Tống đại ca và Tống đại tẩu thấy Dương San ở đây còn chút ngạc nhiên.

nghĩ đến Văn Hạo bây giờ đang theo Bạch đại phu học y, cũng thể hiểu .

Thấy Tống đại tẩu sang, Dương San gật đầu, hiệu chào hỏi , chuyện.

May mà Tống đại tẩu bây giờ cũng vội, ý định hàn huyên với Tẩu tử cũ .

Bạch đại phu, phiền ngài quá, nương ngã khỏi giường, hình như gãy tay , bất tỉnh.

Trời tối đen như mực thế , chúng cũng dám di chuyển, vẫn phiền ngài qua xem giúp!

Tống đại ca vẻ mặt nặng nề .

Nhìn thấy Tống Hà đang khiêng ván gỗ trong, nhịn đưa mắt , nhị tin sẽ biểu cảm thế nào.

Đáng tiếc là thất vọng , Tống Hà vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như lúc họ mới cửa, ngay cả lông mày cũng nhíu một chút, lúc Tống đại ca cuối cùng cũng hết hy vọng.

Xem nhị thực sự xa cách họ , nương gãy tay cũng hề xúc động.

Loading...