Xuyên Về Năm Đói Kém Có Không Gian Trong Tay, Ta Dẫn Cả Thôn Sống Sót - Chương 102: Đánh Người (1) ---

Cập nhật lúc: 2025-09-02 10:24:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A cha... a cha thể hỏa táng...

Không thể hỏa táng? Không hỏa táng cũng mai táng, để gia gia ngươi phơi thây giữa hoang dã ?

Dương mẫu lười để ý đến nàng , một tay gạt Lưu Mai Hoa , bảo Tống Hà và Dương Phụ tiếp tục.

Không ... các thật sự thể thiêu gia gia của , a cha về sẽ tức giận đánh đó!

Đánh ? Hắn Lưu Giang giỏi giang đấy! Ngươi bảo đến tìm , sợ , còn tìm tính sổ đây!

Dương mẫu hậm hực , đối với những trong lão Lưu gia nàng coi trọng một ai, chỉ hung hăng ở nhà, ngoài thì một lời cũng dám .

Lưu Mai Hoa một cô gái nhỏ, sức lực sánh với Dương mẫu quanh năm ruộng ngày xưa, huống hồ Dương San còn cho hai lão uống ít linh tuyền thủy.

Dương mẫu kéo tay nàng , lập tức nữa, đến cả Dương San cũng cần giúp, cứ thế trơ mắt bọn họ khiêng Lưu Phụ đặt lên đống củi.

Tống Hà từ trong lòng n.g.ự.c lấy ống quẹt lửa, chuẩn đốt lên.

Thấy sắp kịp , Lưu Mai Hoa nhân lúc Dương mẫu chú ý, một tay đẩy Dương mẫu , chạy giành lấy ống quẹt lửa trong tay Tống Hà.

Dương mẫu loạng choạng, suýt nữa ngã sấp, may mà Dương San nhanh tay đỡ lấy. Bằng mà ngã nền tuyết thì chẳng chuyện đùa, tuổi của Dương mẫu cũng còn nhỏ nữa.

Lúc Dương San cũng ý kiến. Ngươi chạy thì chạy , cớ gì đẩy khác mạnh như , lỡ ngã thì ?

Mèo Dịch Truyện

Vốn dĩ nàng chẳng quan tâm, dù Lưu phụ hỏa táng thì liên quan gì tới nàng? Nếu nể mặt Dương mẫu, nàng chẳng tới .

Còn về việc tiểu cô nương ngăn cản, nàng chỉ xem như trò vui, lười biếng chẳng tham dự.

Giờ đây, nàng nhất định hỏa táng . Từ trong túi vải (thực gian) lấy một sợi dây, vài ba lượt trói Lưu Mai Hoa gốc cây lớn bên đường.

Nàng lấy que lửa từ tay cô bé, ném cho Tống Hà, ý bảo Tống Hà đốt lửa.

Một loạt động tác nhanh gọn như nước chảy mây trôi, khiến Dương phụ Dương mẫu ngẩn , hiểu ái nữ mang theo dây thừng từ khi nào.

Xèo một tiếng, lửa bén. Lớp băng Lưu phụ bắt đầu tan chảy dần, nước tuyết nhỏ xuống đống lửa, bốc lên từng đợt khói đặc.

Dương mẫu xuyên qua ánh lửa, ngẩn ngơ mặt Lưu phụ. Người mà bà hận cả đời, cứ thế mà biến mất.

Lưu phụ thế , chẳng còn dáng vẻ giương nanh múa vuốt ngày nào.

Thực khi bà còn nhỏ, Lưu phụ cũng coi như là một cha , cuộc sống của cả nhà cũng tạm .

Chỉ là từ khi bệnh mất, kế mẫu cửa, thứ đều đổi. Quả nhiên ghẻ thì cha ghẻ, câu đúng thật.

Lửa dần xuyên qua lớp băng, bén y phục Lưu phụ. Chẳng mấy chốc, mùi cháy khét của quần áo và t.h.i t.h.ể bốc lên, đặc biệt sặc mũi, kìm mà lùi xa một chút.

Dương San thị lực , loáng thoáng còn thấy dầu mỡ nhỏ xuống củi, lửa càng cháy bùng lên.

Động tĩnh lớn như kinh động đến hàng xóm láng giềng. Có gan kìm gần xem.

Ngươi... ngươi là Lan Hoa?

Một bà lão mặc áo bông rách rưới, mặt vàng da xanh, hình còng lưng, chắc chắn Dương mẫu.

Ngài... ngài là Thúy Hoa thẩm?, Dương mẫu kinh ngạc .

Thúy Hoa thẩm vẫn còn sống , thật là mừng quá.

Không mong khác , mà là trong cái thời buổi , đa những sống sót đều là thanh niên cường tráng, Thúy Hoa thẩm tuổi cao, bà còn tưởng...

Xem con cái nhà Thúy Hoa thẩm thật sự hiếu thảo, nếu con cái hiếu thuận, cái thời buổi , già khó sống sót qua .

Nhà Thúy Hoa thẩm cách nhà họ Lưu xa, đây ít giúp đỡ bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nam-doi-kem-co-khong-gian-trong-tay-ta-dan-ca-thon-song-sot/chuong-102-danh-nguoi-1.html.]

Mấy Vạn thị cho bà cơm ăn, bụng đói cồn cào, cả dày như thiêu đốt, chỉ thể liều mạng uống nước, mong thể no bụng.

Vẫn là Thúy Hoa thẩm đành lòng, lén lút cho bà một ít đồ ăn, lúc là một bát cháo thô, lúc là một hai củ khoai.

Ngay cả Vạn thị đuổi bà ngủ chuồng heo, cũng là Thúy Hoa thẩm mặt giúp bà chuyện, thông báo cho tộc.

Cuối cùng tộc mặt gây áp lực, Vạn thị dám công khai đối đầu với tộc, thế mới thôi.

Nghĩ tới những điều , Dương mẫu hận Lưu phụ đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu Lưu phụ, cha , dung túng, Vạn thị dám quá đáng như .

Cứ thế mà chết, đúng là quá hời cho ông , lẽ để ông hưởng thụ sự hiếu kính của hai nhà Lưu Hải và Lưu Giang mới .

Hai kẻ đó, bà còn lạ gì ? Miệng hoa mỹ thế , thực một đồng cũng chẳng chịu bỏ , đều là lũ vong ân bạc nghĩa.

Ôi, là lão bà tử đây, Lan Hoa về ?

Hôn sự của Dương mẫu cũng lận đận, suýt nữa Vạn thị đem gả để đổi lấy sính lễ.

May mắn kết quả , sự phản kháng hết của bà, cuối cùng gả cho Dương phụ, cũng đoạn tuyệt quan hệ với nhà , bình thường cơ bản về ngoại gia.

Đương nhiên, cũng quên ơn Thúy Hoa thẩm. Sau khi về nhà họ Dương, bà cần cù chịu khó, ngay năm đầu tiên, lén lút mang tới cho Thúy Hoa thẩm một bao lương thực.

Mấy năm cũng lượt hiếu kính một ít lương thực và vải vụn, cho đến khi Thúy Hoa thẩm kiên quyết nhận mới thôi.

Ước chừng cũng biếu gần đủ , gấp mấy những gì Thúy Hoa thẩm từng cho bà, Dương mẫu mới kiên trì nữa. Sau bận rộn mưu sinh, về ngoại gia, nên đến thăm ít dần.

ơn nghĩa của Thúy Hoa thẩm, bà vẫn luôn ghi nhớ, vài bao lương thực là thể đền đáp .

Hai năm đầu khi thiên tai mới bắt đầu, bà còn bảo Dương đại ca mang một ít lương thực đến cho Thúy Hoa thẩm.

, Giang Hà bọn họ thật quá đáng! Cứ mãi chịu hỏa táng lão già, qua đây xử lý hậu sự cho ông .

Dương mẫu thậm chí gọi Lưu phụ một tiếng cha.

là quá đáng! Cứ để hai c.h.ế.t mãi trong nhà thì thể thống gì? Dù giờ trời lạnh thể để , nhưng chuyện như !

Thúy Hoa thẩm coi thường hai .

Chúng cũng khuyên, bảo bọn chúng hỏa táng , tốn chẳng bao nhiêu củi lửa, đốn một hai ngày là đủ .

Đáng tiếc hai đó sống c.h.ế.t , chẳng cố chấp chuyện gì.

Lưu Hải tuy là con ruột của cha ngươi, nhưng cha ngươi đối xử với tệ, nhà ai thể cho đứa con riêng chia năm mẫu đất chứ, chỉ cha ngươi là khờ.

Huống chi Vạn thị chủ, Lưu Hải sống sung sướng hơn ngươi nhiều lắm, đây đều là nhờ phúc của cha ngươi. Ai ngờ chẳng tiếng nào, chỉ lời Lưu Hà, ngay cả ruột cũng quan tâm, chẳng đến thăm Vạn thị.

Thúy Hoa thẩm càng càng tức giận, lão Lưu khinh thường Lan Hoa như , để Vạn thị hành hạ ái nữ của , cuối cùng còn phiền đến Lan Hoa đến thu xác, đúng là cho ông mặt mũi quá .

Nếu bộ tịch cho sống xem, thì cứ để ông phơi thây ngoài đồng hoang cho .

Sợ những trẻ tuổi hiểu rõ nội tình, nghĩ Lan Hoa đến muộn, chịu thu xác cho cha, hỏng danh tiếng của bà, Thúy Hoa thẩm hắng giọng, tiếp tục :

Lưu Hà cũng là một kẻ hồ đồ, đây là phụ mẫu sinh của đó, ngoài năm mẫu đất cho Lưu Hải, những ruộng đất khác, nhà cửa đều cho , còn giúp nuôi lớn ba đứa trẻ.

Lão Lưu dù với ai, cũng với Lưu Giang, ai ngờ tiểu tử , ngay cả hậu sự của phụ mẫu sinh cũng lo.

là lang tâm cẩu phế!

Kể xong bối cảnh câu chuyện, Thúy Hoa thẩm còn giả vờ cố ý hỏi Dương mẫu:

Lan Hoa, đống củi là ngươi tự mua ?

Nghe xong Dương mẫu dở dở , nhưng trong lòng ấm áp khôn nguôi, dù cũng một trưởng bối luôn bảo vệ như , ấm lòng chứ.

bảo Tế tử mua đó, nhà Lưu Giang chỉ ít củi ướt, chẳng động tới.

Loading...