Đạo diễn Du "Ừ" một tiếng, thấy các khách mời đang chằm chằm cố nín , vội vàng giải thích: "Vượng Tài nhà ăn đồ hộp quá hạn nên bệnh, cho nên mới tới bệnh viện!"
"Ồ—"
Các khách mời kéo dài âm cuối: "Thật sự là như ? Hay là nó ngửi mùi gì đó lạ thôi nhỉ?"
Trong lòng Đạo diễn Du lộp bộp một tiếng.
Là do đồ hộp hỏng thật! Không liên quan gì đến chân hết!
Cô y tá tiếng lòng của Lâm Trà, cũng nguyên nhân thực sự khiến Vượng Tài bệnh, chỉ thể căn cứ những gì cô để nhắc nhở Đạo diễn Du:
"Du , ch.ó viêm phổi do nấm. Có thể là do tiếp xúc nhiều với mầm bệnh, cho nên về nhà ông vẫn vệ sinh nhà cửa thật . Đừng để ch.ó tiếp xúc với mấy thứ bẩn thỉu nữa nhé..."
Thứ bẩn thỉu...
Đạo diễn Du ấm ức òa lên.
Viêm nấm! Đó là chân của ! Không thứ dơ bẩn nào cả!
Chó của bà Hạ l.i.ế.m nhiều như còn !
Các khách mời từ chối cho ý kiến.
Nghe y tá nhắc nhở, một đám chút sợ hãi.
"Lần dẫn ch.ó của bà Hạ đến khám một chút ..."
"Nó l.i.ế.m ròng rã hai tháng trời , e là cái phổi ..."
"Mẹ kiếp, cũng thấy đau lòng cho nó quá, giờ đây?"... Sau khi hàn huyên với y tá, tiến công việc phim hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nam-18-tuoi-dua-vao-an-dua-ma-noi-tieng/chuong-518.html.]
TổChương trình thương lượng với bệnh viện thú cưng: bệnh viện sẽ cung cấp bối cảnh chụp. Các khách mời sẽ học cách đuổi côn trùng cho mèo con và kiểm tra sức khỏe. Đoạn phát sóng trực tiếp sẽ bảng hiệu bệnh viện thú cưng, cũng coi như một hình thức quảng cáo ngầm cho họ.
Lúc , bác sĩ thú y Trương Viễn từ phòng phẫu thuật , cởi chiếc áo khoác trắng.
Các y tá lập tức ân cần : "Bác sĩ Trương, vất vả !"
"Chỉ là một ca phẫu thuật tinh ẩn thôi."
Trương Viễn dịu dàng : "Dưới sự chỉ đạo của , bác sĩ Khang thể độc lập thành."
"Bác sĩ Trương xứng đáng là một bác sĩ thú y lâm sàng hàng đầu!"
Một y tá cảm thán: "Bác sĩ Khang đó vẫn chỉ là thực tập sinh ngay cả d.a.o mổ cũng cầm vững. Vậy mà sự chỉ đạo của bác sĩ Trương thể tự những ca phẫu thuật ! Từ khi viện trưởng mời bác sĩ Trương tới, cảm giác trình độ của bệnh viện chúng tiến bộ nhiều!"
Các y tá thi khen ngợi vị bác sĩ trẻ ngoài ba mươi tuổi. Mà Trương Viễn tươi ấm áp, kiêu ngạo cũng khiêm tốn, chỉ giữ vẻ xa cách, điềm đạm.
"Đây chỉ là những cuộc phẫu thuật nhỏ thôi." Trương Viễn : "Chỉ cần bác sĩ Khang luyện tập nhiều hơn thì sớm muộn gì cũng sẽ đạt đến trình độ của ."
Bác sĩ Khang phẫu thuật xong bước khỏi phòng mổ, mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ dành cho Trương Viễn: "Bác sĩ Trương, là nghiên cứu sinh tiến sĩ, còn du học từ một trường đại học danh tiếng nước ngoài về nữa chứ! mài giũa thêm vài năm nữa cũng thể nào bằng ."
Các y tá trong lòng cũng đồng tình. Nhìn Trương Viễn, họ chỉ thấy vị bác sĩ trẻ trung, trai ngời ngời, trình độ chuyên môn hàng đầu, khó lòng mà ngưỡng mộ. Trò chuyện thêm vài câu, y tá ở quầy lễ tân chủ đề chính và giới thiệu với :
"Bác sĩ Trương, đây là các khách mời hôm nay đến ghi hìnhChương trình. Viện trưởng bảo là bộ mặt của bệnh viện , nên nhờ dẫn họ kiểm tra sức khỏe cho đàn mèo con, đồng thời hướng dẫn một vài điều cần lưu ý khi nuôi mèo."
Trong mắt Trương Viễn chợt lóe lên một tia hoảng loạn khó nắm bắt.
Anh chằm chằm chiếc camera mất hai giây, mới chợt nhớ bước khỏi phòng mổ và vẫn đang đeo khẩu trang. Anh mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Suy nghĩ một lát, Trương Viễn : "Cơ hội đáng lẽ viện trưởng nên để cho các bác sĩ trẻ của bệnh viện thì hơn! thấy bác sĩ Khang hợp hơn nhiều!"
Bác sĩ Khang giật , vội vàng xua tay: "Viện trưởng đích chỉ định mà! Anh là bộ mặt của bệnh viện , còn học vị cao, đương nhiên là lên hình !"