Trong kỳ bảy , đạo diễn Du mời khách quý, cũng bố trí bất cứ công việc đồng áng vất vả nào cho khách mời.
Chủ đề hoạt động của kỳ xoay quanh những con thú cưng đáng yêu. Quay hồiChương trình kỳ hai, các khách mời giúp bà Hạ hàng xóm tìm sáu chú mèo tam thể con mà Quang Tông giấu ở sáu nơi, đồng thời bà Hạ cũng nhờ tìm nhận nuôi thích hợp cho sáu đứa con nhà mèo .
Ngay khi thông báo, nhiều khán giả rục rịch săn đón trong phòng phát sóng trực tiếp và hăng hái báo danh. Ai cũng một bé mèo con. TổChương trình xét duyệt nhiều vòng những báo danh mới quyết định sáu nhận nuôi.
Lúc đó mèo con một tháng tuổi, cai sữa và thể tách . Vì thế, tổChương trình và những nhận nuôi thống nhất chờ thêm một thời gian nữa, khi mèo con cứng cáp hơn một chút thì mới nhận nuôi. Thấm thoắt hơn một tháng trôi qua, đến lúc thể đưa đám mèo nhỏ rời .
Đạo diễn Du một chiếc bục đá giữa sân, cao giọng : “Nhiệm vụ kỳ của các là đưa mèo con đến bệnh viện thú cưng để kiểm tra tổng quát, đó đưa chúng đến tay nhận nuôi. Ngày đầu tiên là kiểm tra sức khỏe, hai ngày là quá trình bàn giao. Tổng cộng là ba ngày.”
Các khách mời mỗi ôm một chú mèo nhỏ, ai nấy đều tỏ hứng thú hiếm với nhiệm vụ mà đạo diễn Du công bố. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thấy những cục bông tròn vo , trái tim cũng tan chảy theo.
"Miêu Miêu Tái Cao! Hy vọng mỗi chú mèo con của Quang Tông đều tìm một gia đình phù hợp!"
"Huhuhuhu, thật đáng tiếc chọn. thật sự một bé mèo nhỏ"
"Bà Hạ và Quang Tông nuôi mèo mát tay thật đấy, con nào con nấy bóng mượt, mỡ màng..."
"Lầu , xin đừng dùng từ ngữ như để miêu tả mèo con"...
Chú mèo tam thể Quang Tông bàn đá, thích thú l.i.ế.m liếm móng vuốt. Bên cạnh nó đặt một túi thức ăn cho mèo của một nhãn hiệu nội địa – một trong những nhà quảng cáo củaChương trình. Dưới sự quản lý của Quang Tông, lượng tiêu thụ của nhãn hiệu tăng vọt.
Tất cả đều hào hứng với nhiệm vụ tiếp theo, chỉ đạo diễn Du là vẻ vui. Ông mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, khóe mắt còn hiện rõ quầng thâm nhàn nhạt.
Thấy sắc mặt đạo diễn Du kém như , Chu Trạch Hủ tò mò đoán: “Hay là ông hài lòng với nhiệm vụ ? Nhiệm vụ quả thật dễ!”
Lục Yên Yên bĩu môi, bức xúc : “Ông là mà. Không để chúng việc đồng áng mệt bở tai thì chịu ! Nhất định mùa hai sẽ cải tổ lạiChương trình. Chắc chắn sẽ còn mệt mỏi như thế nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nam-18-tuoi-dua-vao-an-dua-ma-noi-tieng/chuong-516.html.]
Mấy khách mời khác cũng gật đầu lia lịa tán thành. Rõ ràng Đạo diễn Du thích thấy họ quá nhàn rỗi.
Lâm Trà thì thoải mái xoa đầu mèo con trong ngực, ngón tay vuốt cằm nó, vẻ mặt mãn nguyện và vui vẻ.
“Đại tiểu thư hiểu lầm đạo diễn Du !” cô . “Không ông khó chịu vì nhiệm vụ dễ dàng, mà vì tối hôm qua ông ngủ ngon, nên hôm nay tâm trạng mới !”
Tối qua ngủ ngon ?
Mọi đều dỏng tai ngóng. Gần đây chuyện gì lớn, tại Đạo diễn Du mất ngủ?
Liễu Minh Khiêm chế nhạo: “Chắc vì cái chân thối nên chị dâu đuổi khỏi phòng chứ gì! Sao ông mãi bỏ cái tật rửa chân thế nhỉ!”
Các khách mời xuống chân Đạo diễn Du, đều lắc đầu ngao ngán.
Trước đây, khi họ vạch trần Hàn Tử Kỳ, chứng “mê chân” của chữa khỏi. Giờ đây, thấy chân đàn ông chỉ thấy kích động, còn chút hứng thú nam nữ nào.
Đạo diễn Du thì vẫn như , thích rửa chân. Đôi chân bốc mùi trở thành biểu tượng của sự cần cù, chăm chỉ việc. Nghĩ đến đó, các khách mời theo bản năng lùi xa Đạo diễn Du thêm một chút, sợ "lây nhiễm" mùi.
Đột nhiên, Lâm Trà chợt thốt lên “A” một tiếng.
“Đạo diễn Du mất ngủ, chăng vì chú ch.ó nhỏ trong nhà ốm, nên ông ở bệnh viện thú y chăm sóc cả đêm?”
"Không ngờ Đạo diễn Du trông luộm thuộm, ngay cả chân cũng thích rửa, mà là một giàu tình cảm như .”
Lại hiểu lầm ông ? Trên mặt các khách mời đều lộ vài phần áy náy.