Xuyên Về Năm 18 Tuổi, Dựa Vào Ăn Dưa Mà Nổi Tiếng! - Chương 422

Cập nhật lúc: 2025-10-14 13:33:58
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau mười phút nghỉ ngơi thì tiếp tục phim.

Có thể là vì mới nghỉ ngơi một đoạn thời gian, trạng thái giữa Thẩm Túy và Lâm Trà hơn nhiều. Loại cảm giác xa cách mà Triệu Tân Nam cảm giác lúc cũng biến mất thấy.

Lâm Trà khi thì căm giận trừng mắt Thẩm Túy, khi thì tức giận đến phồng má, nhưng ống kính của Triệu Tân Nam, những biểu cảm hề coi là diễn xuất. Ngược , chúng càng giống hành động nũng và oán giận đáng yêu của một cặp tình nhân nhỏ.

"Hiện tại cảm giác tuyệt vời. Thẩm Túy, tiếp theo là tình tiết đeo dây chuyền cho Trà Trà. Hai biểu hiện hết sức mập mờ một chút, chúng sẽ cắt nhiều góc đồng thời chụp!"

Nhân viên đoàn phim mang hộp trang sức tới. Thẩm Túy cầm hai đầu sợi dây chuyền, lưng Lâm Trà.

Lâm Trà khẽ nhếch mũi, trong lòng thầm liếc xéo Thẩm Túy thêm nữa.

Cô cố gắng căn chỉnh cho hành động đó ngoài góc , khuất khỏi ống kính. Bên ngoài, cô vẫn giữ nụ ngọt ngào, hòa nhã. trong đầu, tiếng lòng của Lâm Trà gào thét chút kiêng nể, âm lượng lớn như phát radio:

"Đồ Thẩm Túy đáng ghét! Anh chê mặt to đấy ? Chỉ tại tay quá khổ thôi! Tay cũng bé!"

"Cái đồ xa!"

"Đồ bại hoại!"

"Nếu nể mặt tiền bối, ... nhất định..."

Đạo diễn Triệu Tân Nam hô "Diễn!". Thẩm Túy tuân theo kịch bản, cúi sát gần Lâm Trà. Một làn hương nam tính xộc tới, thoang thoảng mùi bạc hà mát lạnh của t.h.u.ố.c lá.

Khoảng cách quá gần, dù da thịt chạm , Lâm Trà vẫn cảm nhận rõ ấm từ cơ thể áp lưng. Tiếng lòng cô đột ngột dịu xuống, đó im bặt, đầu óc trống rỗng. Thậm chí cả việc c.h.ử.i rủa cô cũng quên luôn. Cô cảm thấy nhiệt độ đang xâm chiếm, bò lan da thịt từng tấc, từng tấc một, như thể ai đó bóp nghẹt thở, khiến cô hít thở cũng trở nên khó khăn.

Bên tai cô, nhịp tim đập dồn dập, nhanh đến đáng sợ. Thịch thịch thịch... Lâm Trà bao giờ nghĩ rằng, trái tim thể vì một đàn ông mà đập loạn xạ đến mức . Cô choáng váng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nam-18-tuoi-dua-vao-an-dua-ma-noi-tieng/chuong-422.html.]

Anh càng tiến sát, cảm giác căng thẳng và kích thích tột độ càng trở nên mãnh liệt hơn.

Hình như chỉ nhịp tim của cô, bên tai còn tiếng hô hấp của gấp gáp, như thể đang thở dốc. Liệu cách quá gần ? Hay cô nhầm?

Đây là cảm giác kỳ lạ, một cảm xúc mà Lâm Trà lâu cảm nhận, quen thuộc hề gây chán ghét. Thậm chí, trong vô thức, cô còn chút chờ mong điều gì đó xảy .

Cạch! Dây chuyền cài xong. Sợi dây kim cương màu hồng tinh xảo, hoa mỹ, lấp lánh cổ Lâm Trà. Ánh đèn studio rọi tới, mặt cắt kim cương sắc nét phản chiếu ánh sáng chói lóa, rực rỡ đến mức khiến nheo mắt.

Màn diễn kết thúc . Vở kịch hạ màn.

Lâm Trà thầm thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, một giọng trầm thấp, hề giống với chất giọng lạnh nhạt thường ngày của Thẩm Túy cô , vang lên ngay sát tai: "Sau khi trở về, sẽ nhớ chứ?"

Giọng điệu hết sức bình thản, ẩn chứa một loại năng lực mê hoặc lòng khó cưỡng. Câu chỉ lọt tai, mà còn như thể đang trêu chọc trực tiếp tiếng lòng cô, khiến trái tim cô nhịn mà khẽ run rẩy.

"Cái gì..." Theo bản năng, Lâm Trà đầu , và ngay lập tức thấy khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Túy đang ở gần trong gang tấc. Chiếc mũi cao thẳng, tựa như một ngọn núi xa vút, vì sự bất ngờ kịp đề phòng cọ nhẹ qua chóp mũi nhỏ nhắn của cô, mang theo ấm quen thuộc của .

Lâm Trà giật , theo phản xạ lùi về phía . Chỉ một giây , phía còn điểm tựa nào nữa. Cô khẽ kêu lên một tiếng, cảm nhận đang ngã ngửa .

giữa lúc trời đất cuồng, Thẩm Túy bước nhanh tới, dễ dàng vòng tay qua ôm lấy eo cô. Lực phản hồi khiến cô nhào thẳng lồng n.g.ự.c vững chắc của !

Lâm Trà còn kịp định thần, ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc. Mùi hương đặc trưng của .

"Sau khi trở về, sẽ nhớ ?" Thẩm Túy lặp câu hỏi, giọng thấp hơn, như một lời thì thầm.

Lâm Trà ngây dại. Đầu óc cô ù , suy nghĩ rối loạn thành từng mảng, thể tìm ngọn ngành, ngay cả thở cũng vô cớ trở nên dồn dập.

 

Loading...