"Bà nội, bà nhắc nhở con ..." Tiết Tịch Tịch khổ. "Con tự đưa quyết định , con xác định tình cảm của , nên thể trách bà ."
Bà Trương thở dài. Tịch Tịch quả thật là một đứa bé ngoan. Thế nhưng khi bà che giấu phận thật của Trương Tinh Châu giả đồng ý mối hôn sự , bà thể mục đích riêng đây?
Bà lo sợ sự việc bại lộ nên cẩn thận giấu kín chuyện Trương Tinh Châu gặp nạn. Một khi bà qua đời, cảnh sát sẽ mẫu DNA để đối chiếu. Đến lúc đó, chỉ cần Tịch Tịch kiên quyết xác nhận thanh niên chính là Tinh Châu thật, lẽ sẽ yên .
Phàm là con , ai mà chẳng chút ích kỷ riêng. Bà cũng , mà Trương Tinh Châu cũng . dù một chút ích kỷ, liệu họ thể coi là ?
Căn phòng bệnh dần đông . Bà Trương thấy Lưu Du Du dẫn Lâm Trà và những khác , nhưng phía dáng cao gầy của Giang Minh Khải hình như còn một bóng hình nữa.
Bà Trương hỏi Lưu Du Du: "Cảnh sát Lưu, đứa bé ?" Bà gọi thẳng tên Trương Tinh Châu, nhưng tên Trữ Duy Khiêm, nên đành gọi là "đứa bé ".
Mọi đều hiểu ý bà Trương đang nhắc đến ai, nên ăn ý dãn , nhường đường cho Trữ Duy Khiêm tiến gần.
Khuôn mặt vốn ốm yếu của Bà Trương bỗng nở một nụ hiền hậu khi thấy Trữ Duy Khiêm. Bà cố gắng gượng dậy, Tiết Tịch Tịch và Tiết lập tức đỡ lưng, giúp bà tựa thoải mái hơn.
Trữ Duy Khiêm cúi đầu, còn đang do dự nên bước tới , thì thấy giọng bà Trương chút yếu ớt nhưng đầy mừng rỡ: "Cháu ngoan, đây."
Hốc mắt Trữ Duy Khiêm lập tức đỏ hoe, sống mũi cay xè. Anh khẽ xoa mũi, cúi bước nhanh đến bên giường bà Trương.
Tiết Tịch Tịch liền nhường chỗ để Trữ Duy Khiêm thể sát đầu giường, gần bà Trương hơn.
Bà Trương nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Trữ Duy Khiêm, tay âu yếm vuốt mái tóc :
"Đứa nhỏ ngốc, bà nội hơn tám mươi tuổi , còn phẫu thuật gì nữa cơ chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nam-18-tuoi-dua-vao-an-dua-ma-noi-tieng/chuong-390.html.]
Trữ Duy Khiêm lắc đầu nguầy nguậy.
"Bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi! Bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Sau đó, cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người như bà sống lâu trăm tuổi mới chứ!"
Bà Trương vỗ nhẹ đầu Trữ Duy Khiêm: "Bé ngoan, đúng là bé ngoan của bà."
Bà Trương vẫn nhớ rõ cái ngày phát hiện Trữ Duy Khiêm là Trương Tinh Châu. Lúc đó, thiếu niên mắt, mặt bà cứng đờ, dường như m.á.u trong cũng lập tức đóng băng.
Bà để lộ cảm xúc gì, nhưng khi rời khỏi phòng bệnh, bà về phòng riêng, mở cửa sổ ngoài. Đứng cạnh cửa sổ tầng sáu xuống mặt đất, những chỉ bé xíu như hạt gạo.
Lần đầu cả nhà qua đời khiến bà Trương rơi tuyệt vọng. Chỉ vì cô y tá với bà rằng Tinh Châu vẫn còn sống, chỉ là thương nặng tỉnh , bà mới cố gắng kiên trì cho tới tận bây giờ. , hóa Tinh Châu cũng còn nữa.
Chồng, con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái... Tất cả đều bỏ bà mà . Vậy bà sống còn ý nghĩa gì đây? Bà chậm rãi dậy, lên bầu trời đầy bao la nhưng mây đen che kín, thấy một tia sáng nào. Gió bên ngoài lớn, từng cơn gào thét thổi qua khu vườn bệnh viện, khiến những lá kim của cây thông vang lên tiếng "ào ào" lạnh lẽo.
Đó là âm thanh của cái c.h.ế.t, nơi cả nhà năm đang chờ đợi bà suối vàng. Bà Trương thiếu chút nữa buông nhảy xuống.
đột nhiên, một tiếng gõ cửa truyền đến khiến bà . Cánh cửa phòng bệnh khẽ đẩy , thiếu niên với khuôn mặt quấn băng gạc, còn mang vết thương, nhưng vẫn cố gắng bưng một tô mì nóng hổi bước phòng riêng của bà.
"Bà nội, hôm nay là sinh nhật của bà... Dù đang ở bệnh viện, cháu đến căn tin năn nỉ các đầu bếp, nhờ họ cho bà một bát mì trường thọ!"
"Sinh nhật ?"