Cảnh sát Lưu nghỉ ngơi một lát, uống xong cốc nước. Cô đang định kéo Tống Dật Thần cùng đến khoa Phụ sản thì đột nhiên nhận tin nhắn WeChat của đồng nghiệp.
Đồng nghiệp gửi cho cô danh sách các nạn nhân Lý Khôi Phục quấy rối tình dục. Cảnh sát Lưu lướt mắt qua, khựng .
Một lát , Cảnh sát Lưu đầu Tống Dật Thần đang phía . Anh vẫn im lặng, lời nào, nhưng vẻ bình tĩnh đến đáng sợ đó càng khiến cảm thấy rợn .
Cảnh sát Lưu thở dài, với các khách mời: "Vậy bây giờ lấy lời khai của nạn nhân. Có thể để ở đây ?"
Chu Trạch Hủ vô cùng tò mò: "Người là ai thế? Thấy còng tay, là tội phạm ?"
Cảnh sát Lưu thản nhiên đáp: "Là tội phạm g.i.ế.c ."
Cả nhóm đồng loạt: "Gì cơ!?"
Cuối cùng Cảnh sát Lưu vẫn để Tống Dật Thần ở .
Mặc dù hai tay còng, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Cảnh sát Lưu dùng thêm một cái còng nữa, còng hai tay tay nắm cửa.
Trong phòng, các khách mời trố mắt .
Đây chính là tội phạm g.i.ế.c đó!!!
Cảnh sát Lưu điên !? Cô nghĩ gì mà để họ ở chung một phòng với một tên sát nhân!
Bên , tại phòng bệnh 105.
"Đứa bé an , cô cần lo lắng." Ngay khi Hoàng Oanh tỉnh dậy, Bác sĩ Vương, trưởng khoa Phụ sản, liền bế đứa bé đến bên giường: "Là một bé gái. Dù mới chín tháng nhưng bé khỏe mạnh."
Hoàng Oanh cố gắng gượng dậy, con gái . Một nụ rạng rỡ nở môi cô: "Thật . Cục cưng của , từ nay về sẽ còn cô đơn nữa."
Bác sĩ Vương lặng thinh. Bà Hoàng Oanh là một cô nhi. Đáng buồn hơn, cách đây một tháng, nhà Hoàng Oanh kẻ trộm đột nhập, chồng cô sát hại dã man khi cố gắng chống cự. Hoàng Oanh còn , cô trải qua ca phẫu thuật một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-nam-18-tuoi-dua-vao-an-dua-ma-noi-tieng/chuong-261.html.]
"Mẹ mong chờ từng giây từng phút để thấy con." Khóe mắt Hoàng Oanh ửng đỏ, nhưng cô vẫn mỉm rạng rỡ đứa bé trong lòng: "Mặc dù là cô nhi, nhưng con thì . Đã ở đây , sẽ để cho bất cứ kẻ nào tổn thương con."
Hoàng Oanh chợt nhớ điều gì đó, ngẩng đầu Bác sĩ Vương, ngập ngừng hỏi:
"Bác sĩ, chuyện trong phòng mổ tối hôm qua... Lúc đó quá hoảng loạn, chỉ là hành động theo bản năng thôi, cảnh sát sẽ bắt chứ?"
"Hành động của cô chỉ là phòng vệ chính đáng." Bác sĩ Vương an ủi: "Kẻ khốn nạn Lý Khôi Phục như là đáng đời! Cô sẽ ."
Hoàng Oanh thở phào nhẹ nhõm: "Lúc đó thật sự quá sợ hãi, chỉ bảo vệ và con gái, nên mới hành động như !"
Bác sĩ Vương vỗ nhẹ lên bả vai Hoàng Oanh, an ủi cô: "Cảnh sát sẽ bảo vệ cô. Chúng nhất định sẽ đưa những kẻ phạm tội pháp luật!"
Một giọng từ ngoài cửa truyền đến, Hoàng Oanh và Bác sĩ Vương theo phản xạ qua.
"Cảnh sát Lưu?" Hoàng Oanh kinh ngạc.
Cảnh sát Lưu khẽ gật đầu với Hoàng Oanh: "Cô Hoàng, gặp ."
Vụ án lúc nhà Hoàng Oanh trộm đột nhập g.i.ế.c , chính là do Cảnh sát Lưu phụ trách.
Hoàng Oanh lau nước mắt: "Cảnh sát Lưu, cô tới đây? Vụ án của cũng là cô phụ trách ?”
Cảnh sát Lưu gật đầu: "Vụ án là phụ trách. Có điều, hôm nay tới là vì chuyện khác."
Cảnh sát Lưu rõ là chuyện gì, nhưng Bác sĩ Vương chợt nhớ lời các y tá bàn tán: " một phạm nhân gây gổ trong nhà giam thương, đưa đến bệnh viện của chúng đúng ?"
Sắc mặt Cảnh sát Lưu chút khó xử, thừa nhận cũng phủ nhận.
Hoàng Oanh thấy , vẻ mặt cô cứng đờ , giọng run rẩy theo: "Cảnh sát Lưu, tên phạm nhân thương ... là Tống Dật Thần đấy chứ?!"