Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:31:32
Lượt xem: 13

Vương tuần phủ nhíu mày thật chặt, không nói gì. Mộ Dung Thư lại nói tiếp, "Trước lúc lâm chung, Ngọc Nhi đã giao Hiên nhi cho bổn vương phi chăm sóc, việc nuôi nấng cũng Hiên nhi cũng là do Ngọc Nhi phó thác, bổn vương phi đều cam tâm tình nguyện. Dù sao đi nữa, Hiên nhi vẫn là đứa trẻ đáng yêu, hiếm có trên thế gian này.”

"Không thể được! Hiên nhi là người của họ Vương, sao có thể lưu lạc bên ngoài?” Vương tuần phủ vừa nghe Mộ Dung Thư nói xong thì lập tức mở miệng phản bác. Để cháu ruột của ông ta lưu lạc ở ngoài, lại mang họ Vương, sau khi c.h.ế.t đi, ông ta biết phải ăn nói sao với tổ tiên mình? Nhưng mà người trước ông ta lại là Nam Dương vương phi, ông ta không thể tỏ thái độ quá kịch liệt, đành trầm giọng nói, “Xin Vương phi đồng ý để lão phu đưa ái tôn về nhà.”

Vương tuần phủ nói rất chân thành, Mộ Dung hoàn toàn hiểu được, cũng rõ dụng tâm của ông ta đối với Hiên nhi, dù ông ta không ở Vương gia nhiều năm, thái thái của Vương gia không coi trọng Hiên nhi một chút nào. Bây giờ đứa nhỏ mới có ba tuổi mà đã hành xử cẩn thận, biết được lòng người ấm lạnh, có thể thấy, nếu để nó trở lại Vương gia, không biết nó sẽ lâm vào tình cảnh gì nữa! Vương tuần phủ không thể bảo vệ Hiên nhi một lần, vậy thì càng không thể bảo vệ Hiên nhi cho đến ngày khôn lớn! Điều quan trọng nhất chính là Hiên nhi không muốn rời khỏi nàng. 

Bởi vì nàng có thể cho nó tình thương của một người mẹ. Có điều, Vương tuần phủ lại không ý định rút lui. Mộ Dung Thư đành khép hờ mắt, ra vẻ trầm tư.     

Vương tuần phủ thấy Mộ Dung Thư không nói gì thì lại càng thêm bồn chồn. Dù sao đi nữa, chuyện của Ngọc Nhi là do Vương gia không tốt, nhưng bất luận thế nào, Hiên nhi cũng là người nhà họ Vương, ngàn vạn lần không thể lưu lạc ở bên ngoài.

Sau một lúc lâu, Mộ Dung Thư từ từ ngẩng đầu lên. Mắt nàng đẫm lệ, giọng nói nàng tràn đầy sự bi thương, tha thiết, “Vương tuần phủ có biết Ngọc Nhi c.h.ế.t thê thảm thế nào không?”

Nhìn vẻ mặt của Vương tuần phủ, thấy chân mày của ông ta khẽ nhếch một cái, chứng tỏ ông ta còn chưa biết rõ ràng mọi chuyện. Mộ Dung Thư thầm cười giễu cợt, nàng đành dùng cái c.h.ế.t của Ngọc Nhi để ứng phó, hi vọng Ngọc Nhi không trách nàng. Thu lại ánh mắt đánh giá đối phương, Mộ Dung Thư tiếp tục nói, "Ngọc Nhi bị hai nam nhân Thanh Châu bắt đi, vẫn không rõ là do Vương công tử hay sủng thiếp kia gây nên. Nhưng mà chính mắt bản cung đã nhìn thấy khi Ngọc Nhi được cứu về, cả người nàng ấy không một mảnh vải, thân thể đầy những vết thương.” 

Vừa nghe xong lời ấy, những nếp nhăn nơi khóe mắt của Vương tuần phủ chợt giãn ra, đôi mắt ông ta cũng mở to hơn, “Sao có thể như vậy?” Hiển nhiên ông ta đã đoán được.

Nàng không muốn cho ông ta cơ hội phản bác hay tìm lý do, trực tiếp nói một cách tàn nhẫn, “Chính là bị hai nam nhân lực lưỡng Thanh Châu bắt cóc rồi ném vào một ngõ nhỏ ở đâu đó, sau đó thì bị hơn mười tên ăn mày làm nhục rất quá đáng!”

"Tại sao có thể như vậy?!" Vương tuần phủ bị chấn kinh khi nghe tin này. Ông ta vốn tưởng nhi tức của mình c.h.ế.t đi là do oán hận tích tụ trong lòng, lâu ngày sinh bệnh, nào ngờ lại do nghịch tử và sủng thiếp kia hại chết! Nếu biết sớm mọi chuyện, ông ta đã không còn mặt mũi để xuất hiện tại Liễu phủ, gặp Liễu đại nhân và Liễu thái thái! Nghĩ đến lúc Liễu thái thái không ngưng lau nước mắt, chắc chắn nguyên nhân là vì chuyện này. Nếu sớm biết hết thảy, ông ta chắc chắn sẽ đưa nghịch tử kia lên quan, dùng loạn côn để đánh c.h.ế.t Ngô tiểu thiếp. Khuôn mặt già nua của Vương tuần phủ đỏ bừng lên vì giận dữ, ông ta áy náy đến mức không dám nhìn thẳng Mộ Dung Thư.

"Lúc được cứu về, Ngọc Nhi đã dùng hết sức lực cuối cùng, khóc lóc cầu xin bổn vương phi, mong bổn vương phi thu nhận Hiên nhi, nhất định không để nó trở về Vương gia. Đây là di nguyện của nàng ấy trước lúc lâm chung. Tuần phủ đại nhân, chẳng lẽ ngài tàn nhẫn đến mức không thể thành toàn cho tâm nguyện cuối cùng của một nữ tử có số phận buồn thương như vậy sao? Dù là vô tình hay thật lòng, Ngọc Nhi cũng đã từng hiếu thuận với ngài, thậm chí còn gọi ngài hai tiếng phụ thân.” Mộ Dung Thư nhìn thẳng vào Vương tuần phủ, giọng nói vừa chỉ trích vừa xen lẫn một sự thỉnh cầu.

Vương tuần phủ vẫn cảm thấy khó xử. Ông ta tự trách mình không dạy dỗ tốt nghịch tử Vương Quân Sơn, khiến nó hại c.h.ế.t Ngọc Nhi, đồng thời lại muốn sau này khi c.h.ế.t đi, gặp mặt tổ tiên rồi còn biết ăn nói, nhất thời không biết phải đáp lời thế nào. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-98.html.]

Mộ Dung Thư dĩ nhiên biết Vương tuần phủ đang băn khoăn điều gì, nàng tự động lùi một bước, nói, “Tuần phủ đại nhân yên tâm. Hiên nhi chắc chắn sẽ lớn lên bình an ở Nam Dương vương phủ. Thật ra, thái thái là người thế nào, trong lòng tuần phủ đại nhân đều hiểu rõ hơn ai. Từ đến cuối, Vương thái thái luôn tỏ thái độ chán ghét Ngọc Nhi, đồng thời cũng chán ghét Hiên nhi, cho nên mới để mặc Vương công tử hành động tiện. Nếu để Hiên nhi nhận tổ quy tông, tuần phủ đại nhân có chắc sẽ bảo vệ Hiên nhi khỏi sự khi dễ của người khác sau này hay không? Có thể để nó sống mà không cần lo nghĩ cho đến ngày lớn khôn chăng? Nếu như tuần phủ đại nhân tin tưởng bổn vương phi, bổn vương phi sẽ đồng ý với tuần phủ đại nhân, chỉ cần Hiên nhi lên mười sáu tuổi, bổn vương phi sẽ để nó trở về Vương gia, nhận tổ quy tông. Có điều, hy vọng đến ngày đó, Vương gia vẫn còn nhớ tới đứa cháu đích tôn này.”

Vương tuần phủ suy ngẫm cẩn thận về những lời của Mộ Dung Thư, trong đầu không ngừng xoay chuyển. Suy xét một hồi thật lâu mà ông ta vẫn chưa quyết định được, đúng lúc đó, một bóng dáng nhỏ bé đột nhiên xuất hiện. 

Dáng người nhỏ nhắn nhào vào lòng Vương tuần phủ, kêu lên một tiếng ngây thơ, ngọt ngào, “Tổ phụ.”

Cúi đầu nhìn xuống, quả là Hiên nhi! Nét sầu khổ trên mặt Vương tuần phủ lập tức biến mất, thay vào đó là nét cười dịu dàng, "Hiên nhi, gần đây con sống có tốt không?” Hiên nhi cao hơn so với mấy tháng trước, thân thể cũng có da có thịt, xem ra đúng như lời Vương phi nói, Hiên nhi thực sự vui vẻ khi ở bên cạnh nàng.

"Dạ, Hiên nhi rất tốt. Mẫu thân đối với Hiên nhi rất tốt. Tổ phụ có tốt không ạ?” Hiên nhi gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười đáng yêu. 

Vương tuần phủ bị lời nói của đứa nhỏ cuốn hút, tâm tình nặng nề vì cái c.h.ế.t của Ngọc Nhi cũng bị xua tan đi không ít. Ông ta cười với Hiên nhi, “Tổ phụ vẫn tốt.” 

"Tổ phụ tốt là Hiên nhi yên tâm rồi.” Hiên nhi ngây thơ lại rất ngọt ngào, còn nhỏ mà đã nói chuyện hảo vậy là tốt rồi. Hiên nhi yên tâm rồi." 

Một câu khiến Vương tuần phủ ấm hết cả lòng.

Mộ Dung Thư nhìn thấy tình cảnh này, tảng đá nặng trong người cũng buông đi hơn nửa. Nàng đợi quyết định của Vương tuần phủ.

"Hiên nhi có muốn về với tổ phụ không? Nếu Hiên nhi theo tổ phụ trở về, tổ phụ sẽ luôn để Hiên nhi bên cạnh, không cho bất kỳ kẻ nào khi dễ Hiên nhi, được không?” Vương tuần phủ nói rất cẩn thận, vẻ mặt chăm chú vô cùng, trong lòng thập phần không yên.

Nghe vậy, Hiên nhi không suy nghĩ gì thêm mà trực tiếp cúi đầu, thì thào, "Tổ mẫu không thích Hiên nhi, hạ nhân cũng không vui khi thấy Hiên nhi, phụ thân lại càng không thích Hiên nhi. Ở Vương gia chỉ có tổ phụ và mẫu thân đối tốt với Hiên nhi mà thôi. Ngoài tổ phụ ra, Hiên nhi không thích người nào ở Vương gia cả. Hiên nhi thích vương phủ, thích mẫu thân, thích mẫu thân tự mình làm đồ ăn, thích Hồng Lăng tỷ tỷ, Thu Cúc tỷ tỷ, Vân Mai tỷ tỷ, còn có đám người mama ở nhà bếp nhỏ nữa. Họ đều đối xử với Hiên nhi rất tốt, lúc nào cũng làm điểm tâm cho Hiên nhi ăn.”

Dứt lời, đứa nhỏ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vương tuần phủ, sau đó lại cúi đầu, thấp giọng nói: "Trước kia khi còn ở Vương gia, Hiên nhi chưa từng được nhiều người đối xử tốt như vậy.”

 

Loading...