Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:31:18
Lượt xem: 16

Khóe miệng Mộ Dung Thư giật giật, nửa ngày sau mới trả lời, “Dọn điểm tâm đi, để Hiên nhi ăn một chút.”

“Dạ“.

Trúc viên bên kia vừa nghe nói Vương gia ở lại phòng của Mộ Dung Thư, mãi đến giờ Dần mới rời khỏi, sắc mặt Thẩm trắc phi liền thay đổi rõ ràng.

Tú Ngọc nói, “Nghe Đại phu nhân nói, tối hôm qua, Vương gia khước từ ba người các nàng, Vương phi muốn mà còn làm bộ, cuối cùng thì Vương gia ở lại Mai viên.” Đây là lần thứ hai kể từ đêm tân hôn hai năm rưỡi trước đây, Vương gia nghỉ lại Mai viên!

Thẩm trắc phi cúi thấp đầu, che giấu sắc mặt sớm đã tái nhợt. Nàng ta thất thần một hồi rồi mới nói, “Vương gia muốn giúp Vương phi đây mà. Hôm nay Vương tuần phủ đã tới, ngày mai, Nhị gia và Tần di nương cũng đều trở lại.” Hắn chỉ là không muốn chính phi Mộ Dung Thư của mình phải thua thiệt trước mặt Vương tuần phủ, Nhị gia, Tần di nương, đồng thời muốn bọn họ không được coi thường Mộ Dung Thư.

Nghĩ tới đây, Thẩm trắc phi tự giễu cợt mình. Vốn dĩ cho rằng ở trong lòng vương gia, nàng ta khác với Mộ Dung Thư và những nữ nhân kia, vì vậy mà hai năm nay hắn mới sủng ái nàng ta. Kết quả bây giờ, hắn lại muốn thu hồi sao?

“Vương tuần phủ tới là muốn đưa tiểu thiếu gia đi sao?” Tú Ngọc hỏi. Nàng ta từng thấy tiểu thiếu gia một hai lần, dáng vẻ như phấn điêu ngọc mài, cực kỳ đáng yêu, nói chuyện với người khác rất lễ phép. Toàn bộ hạ nhân của phủ không có ai là không thích nó.

Thẩm trắc phi lắc đầu, “Vương tuần phủ muốn đưa đi, nhưng Mộ Dung Thư sẽ để hắn đưa đi sao?”

“Nhưng mà dù sao đi nữa, trên người tiểu thiếu gia cũng có huyết mạch của Vương gia.” Tú Ngọc có chút nghi hoặc. Cho dù Vương phi không muốn để tiểu thiếu gia trở về, nhưng Vương tuần phủ chịu để yên sao?

Nghe vậy, Thẩm trắc phi trở nên im lặng. Đối với chuyện này, nàng ta không nảy ra một chút tâm tư nào được, đành bỏ qua chuyện này, sau đó nói với Tú Ngọc, “Ngươi đi phân phó ba vị phu nhân ở Bắc viên, dùng một chút tâm tư đối với Vương gia.”

“Dạ.” Tú Ngọc đáp lời, lập tức ra ngoài, gọi người đến Bắc viên truyền lời.

Thẩm trắc phi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng ta gọi Tú Ngọc lại, “Ngươi có biết chuyện của Nhị cô nương Mộ Dung Lâm ở phủ Tướng quân không?”

“Nô tỳ không biết, nhưng mà mấy ngày trước, nàng ta từng tới gặp Vương phi, chỉ là đợi không tới một ngày đã bị Vương phi đuổi đi. Nghe nói, nàng ta đụng chạm đến tiểu thiếu gia, chọc giận Vương gia. Chủ tử, chuyện người muốn biết là việc này sao?” Tú Ngọc dừng lại, đợi Thẩm trắc phi đáp lời.

Thẩm trắc phi gật đầu, trong mắt hiện lên một tia u ám, “Đi thăm dò cho ta.”

Sau khi dùng xong điểm tâm, Mộ Dung Thư giữ Hiên nhi ở lại phòng mình. Nàng có chuyện muốn nói với nó.

“Hôm nay, tổ phụ Hiên nhi sẽ đến, Hiên nhi có muốn gặp không?”

Hiên nhi vừa nghe, mắt phượng liền mở to, trong mắt chứa đầy sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Nó hỏi rất ngây thơ, “Tổ phụ muốn tới ạ?”

Mộ Dung Thư gật đầu. Nàng biết, ở Vương gia, mặc dù lão thái thái và Vương Quân Sơn không thích Hiên nhi, nhưng Vương tuần phủ lại rất yêu thích nó. Tuy rằng Hiên nhi mới ba tuổi, nó vẫn nhớ rõ về Vương tuần phủ.

“Hiên nhi muốn gặp tổ phụ. Nhưng mà...” Hiên nhi cúi đầu, cắn răng nửa ngày mới nói, “Nếu như Hiên nhi gặp tổ phụ, có phải Hiên nhi sẽ không được ở lại bên cạnh nương không? Hiên nhi không muốn rời khỏi mẫu thân. Mẫu thân nấu cơm rất ngon, mẫu thân đối tốt với Hiên nhi giống như mẫu thân của Hiên nhi đối tốt với Hiên nhi vậy. Có thể... Ở nơi đó, tổ mẫu không thích Hiên nhi, mấy di nương cũng chẳng thích Hiên nhi, bọn hạ nhân đều không thích Hiên nhi, chỉ có tổ phụ mà thôi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ này đã ướt đẫm nước mặt, nó lấy tay quệt mũi, cầu xin, “Mẫu thân, Hiên nhi không muốn rời khỏi người. Hiên nhi không muốn trở về Vương gia với tổ phụ.”

Nghe tiếng khóc cùng lời khẩn cầu của đứa nhỏ, Mộ Dung Thư Hiên cũng muốn rơi nước mắt. Nàng vuốt ve mái đầu của nó, dịu dàng nói, “Hiên nhi không muốn rời khỏi mẫu thân, mẫu thân tuyệt đối không để Hiên nhi rời khỏi.”

Hiên nhi khẩn trương đến mức ôm chặt eo Mộ Dung Thư, hai cánh tay nhỏ bám chặt vào lưng nàng, “Hiên nhi rất ngoan. Hiên nhi đ.ấ.m lưng cho mẫu thân nha. Hiên nhi thật sự rất ngoan, ngày sau, Hiên nhi nhất định sẽ hiếu thuận với mẫu thân.”

“Ngoan.” Đứa nhỏ nghe lời như vậy, thử hỏi có ai mà không thích? Mộ Dung Thư cảm thấy chua xót, nàng ôm chặt lấy Hiên nhi.

Có lẽ ở thời đại này, người duy nhất nàng không cần phòng bị chính là đứa nhỏ này.

Sau khi dùng cơm trưa xong, Hiên nhi có chút mệt mỏi, Mộ Dung Thư bảo Hồng Lăng bế nó về phòng nghỉ ngơi.

“Không phải Vương tuần phủ đưa thiếp mời, nói là ngày hôm nay sẽ tới sao? Sao đã qua giờ cơm trưa mà vẫn chưa thấy?” Vân Mai nghi hoặc, nói.

Mộ Dung Thư lạnh nhạt, lật xem tiểu thuyết, nghe Vân Mai nói ra lời nghi ngờ như vậy thì cười, “Bây giờ là giờ nào rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-97.html.]

Vân Mai xấu hổ, nở nụ cười ha ha. Nàng ta quả thực sốt ruột, không muốn tiểu thiếu gia bị Vương tuần phủ đưa đi chút nào. Dù biết Vương phi đã nghĩ đủ mọi cách để giữ tiểu thiếu gia lại, nàng ta vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.

“Vân Mai, nhà của ngươi bây giờ ra sao?” Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi.

Vân Mai thở dài, sau đó mới đáp, “Tuy bệnh của mẫu thân có đỡ hơn trước, nhưng mỗi ngày đều phải uống thuốc, có điều, mẫu thân vẫn có thể làm ruộng. Sức khỏe của phụ thân cũng ổn. Còn muội muội, sau khi bị Đỗ nãi nãi đuổi khỏi Đỗ phủ, lúc đầu cứ ngồi ngốc ở trong nhà, nhưng mà muội muội của nô tỳ rất mạnh mẽ, một thời gian sau liền làm việc, thêu thùa, quán xuyến nhà cửa. Bây giờ, người một nhà có thể ở chung, thật sự rất là vui vẻ. May là còn có Vương phi, nếu như không có Vương phi, không biết cả nhà nô tỳ sẽ ra sao nữa.”

Nghe vậy, Mộ Dung Thư mỉm cười, nói: “Người ở trấn nhỏ này đều biết cả rồi. Từ trước tới nay, muội muội của ngươi sống không dễ chịu, có nghĩ tới việc chuyển nhà đến nơi khác sống không?”

“Phụ thân và mẫu thân đúng là muốn chuyển đi, nhưng mà ở trấn Tử Thượng này còn có vài mẫu ruộng tốt, họ không đành lòng bỏ lại. Nếu như chuyển đến nơi khác, chỉ sợ là không còn gì để kiếm sống. Muội muội của nô tỳ cũng ít khi ra khỏi nhà, suốt ngày chỉ biết thêu thùa, những lời khó nghe cũng không hẳn đến tai.” Vân Mai đáp.

Đây là sự bi ai của nhân vật phụ. Rõ ràng không phải lỗi của mình, vậy mà chẳng có ai đồng tình, ngược lại còn chế nhạo, chê cười. Muốn đổi nơi để sống, nhưng lại gặp trở ngại, đành chấp nhận hiện thực.

Nghe Vân Mai kể lại, con ngươi đen trong mắt Mộ Dung Thư liền chớp động. Qua nửa ngày, nàng nói, “Nếu như bổn vương phi có thể giúp người nhà ngươi rời khỏi trấn này, cơm áo không cần phải lo, các ngươi có đồng ý rời đi không?”

Vân Mai kinh ngạc, “Vương phi, ý của người là để nô tỳ rời khỏi cùng phụ thân, mẫu thân và muội muội?”

Mộ Dung Thư gật đầu, tia sáng trong mắt lóe lên, “Bổn vương phi có ý địn mua một sơn trang ở Bình Thành, nhưng mà lại chẳng có ai đáng tin để giao cho canh giữ. Nếu như phụ mẫu của Vân Mai ngươi có thể đến Bình Thành, thay bổn vương phi trông coi vẫn là tốt nhất. Mỗi tháng, ta đều sẽ trả tiền cho ngươi, phụ mẫu ngươi, muội muội ngươi, không dưới mười lượng bạc đâu.” Mấy ngày này, nàng xem qua tất cả các nơi ở Đại Hoa quốc, Bình Thành là nơi xa kinh thành nhất, đất đai rộng mở, con người lại nhiệt tình, mua thôn trang làm ruộng có vẻ rất được.

“Nô tỳ tạ ơn Vương phi.” Đôi mắt Vân Mai đẫm lệ, nàng ta lập tức quỳ xuống đất tạ ơn. Đây là chuyện tốt vô cùng! Cho dù tiếp tục làm ruộng ở trấn Tử Thượng này, một năm cùng lắm chỉ có ba mươi lượng bạc! Bây giờ, mỗi tháng mỗi người được hơn mười lượng, đây chính là chuyện có nằm mơ cũng không thể ngờ. Phụ thân và nương nhất định sẽ đồng ý.

“Có điều, người nhà ngươi phải ký khế ước bán thân cho bổn vương phi. Không phải bổn vương phi không tín nhiệm ngươi, mà đây là điều tất yếu phải làm, ngươi thương lượng với người nhà xong xuôi, nếu như không được, bổn vương phi cũng chẳng nói gì đâu.” Kiếp trước, nàng là thương nhân, chưa bao giờ kinh doanh mà không chuẩn bị chiến lược. Mặc dù nàng tin Vân Mai, nhưng nàng chưa gặp người nhà nàng ta, khó mà đề phòng trước được chuyện gì. Mộ Dung Thư cúi đầu, chậm rãi nói.

Mộ Dung Thư bảo người ta ký khế ước bán thân cho mình, chuyện này nghe ra thì có vẻ không phúc hậu cho lắm, nhưng đối với Vân Mai mà nói, có thể đến Bình Thành làm việc cho Vương phi, được Vương phi giao sơn trang cho cả nhà mình quản lý, ký khế ước bán thân là điều tất phải làm. Nàng ta vui vẻ vô cùng, nghĩ đến khi phụ thân, mẫu thân và muội muội nghe được tin này sẽ mừng đến mức nào thì cười tươi như hoa, nói, “Tạ Vương phi! Nô tỳ khấu tạ Vương phi. Đại ân đại đức này, cả nhà nô tỳ sẽ vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng. Đợi mấy ngày sau, nô tỳ về thăm nhà, nhất định sẽ nói cho phụ mẫu biết chuyện này, nhanh chóng chuẩn bị.”

Nghe Vân Mai nói vậy, Mộ Dung Thư mới cảm thấy yên tâm.

Nàng lại nói một chút chuyện với Vân Mai, sau đó thì một nha hoàn ở bên ngoài bẩm báo, “Vương tuần phủ đại nhân cầu kiến Vương phi.”

“Để tuần phủ đại nhân chờ ở gian bên cạnh đi.” Mộ Dung Thư nói với nha hoàn đang đứng ngoài cửa.

“Dạ.”

Mộ Dung Thư lại phân phó Vân Mai, “Ngươi qua phòng của tiểu thiếu gia, bảo Hồng Lăng đưa tiểu thiếu gia đến gian bên cạnh.”

“Dạ.”

Không quá một phút đồng hồ, Mộ Dung Thư đã tới nơi mà Vương tuần phủ đang đợi.

Mặc dù đã bước tuổi 50, Vương tuần phủ vẫn rất khỏe khắn, thân thể vô cùng tốt. Dưới cằm có một chòm râu, nhìn qua khá giống một lão phu tử, có điều toàn thân vẫn tràn đầy chính khí. Thấy Mộ Dung Thư, ông ta lập tức cúi đầu, cung kính hành lễ, “Lão phu bái kiến Vương phi.”

“Tuần phủ đại nhân không cần đa lễ. Mau đứng lên.” Mộ Dung Thư cười nói.

Vương tuần phủ ngồi xuống. Thấy nha hoàn rót trà cho Vương phi, Vương phi uống một ngụm rồi, ông cũng không ngần ngại, nói thẳng vào vấn đề, “Hôm nay lão phu đến đây, một là muốn cảm tạ Vương phi đã cứu nhi tức* của lão phu, an táng cho nàng; hai là muốn đưa ái tôn* trở về Vương gia để nhận tổ quy tông.”

*Nhi tức: Con dâu; Ái tôn: Cháu yêu

Vừa nghe, đôi hàng mi của Mộ Dung Thư liền chớp động. Vương tuần phủ không hổ là người lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm, mới mở miệng mà đã nói rõ ý đồ của mình, sẵn tiện còn gọi Liễu Ngọc Nhi là nhi tức, Hiên nhi là ái tôn, khiến người ta cảm thấy như là mình nên làm việc đó cho ông ta vậy. Đáng tiếc, ông ta đã quên rằng Liễu Ngọc Nhi và Hiên nhi bị đuổi khỏi cửa lớn của Vương gia.

Có điều, dù sao đi nữa, người làm sai là Vương Quân Sơn cũng không có can hệ với ông ta. Mộ Dung Thư nói rất bình tĩnh, “Tuần phủ đại nhân đừng sốt ruột quá. Dù sao thì Ngọc Nhi cũng đã bị Vương công tử hưu rồi, mà Hiên nhi còn bị hắn gọi là nghiệt chủng, ngay cả thái thái của tuần phủ đại nhân cũng thừa nhận kia mà. Không chỉ ở Thanh Châu, chuyện này sớm đã truyền khắp kinh thành. Vì vậy, nhi tức và ái tôn của tuần phủ đại nhân giờ đã không còn là người nhà họ Vương nữa.”

Vương tuần phủ nhíu mày, mắt phượng nhíu lại, kiên nhẫn nói, “Việc này quả là lỗi của khuyển tử*, thậm chí còn là lỗi của Ngô thiếp, nhưng lão phủ đã trục xuất khuyển tử khỏi gia phả, Ngô thiếp cũng đã bị đuổi khỏi Vương gia, sau đó bị người môi giới bán cho kỹ viện. Coi như cũng cho nhi tức một cái công đạo rồi.” Đây là chuyện mà ông tự trách mình nhiều nhất, để Vương Quân Sơn bạc đãi nhi tức, làm ra biết bao chuyện khiến trời đất không thể dung thứ. Vương phi càng nhắc, nét mặt già nua của ông ta càng tăng thêm vẻ xấu hổ.

*Vương Quân Sơn

“Đáng tiếc, Ngọc Nhi đã bị hại chết.” Mộ Dung Thư cúi đầu, giọng nói tràn ngập sự đau thương, tiếc nuối. Nàng muốn tuần phủ đại nhân hiểu rõ, Ngọc Nhi đã c.h.ế.t rồi, cho dù ông ta có cố bù đắp thế nào cũng vô ích mà thôi.

Loading...