Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:30:30
Lượt xem: 16
“Có tin tức? Có phải đã điều tra rõ sự thật và trả lại trong sạch cho Liễu tiểu thư?” Hồng lăng nghe vậy thì kích động hỏi. Nếu như Liễu tiểu thư có thể rửa sạch oan uất này, tuy Liễu tiểu thư đã không còn trần thế, nhưng cũng phải làm cho người hại nàng sống không bằng chết!
Mộ Dung Thư cảm thấy ngoài ý muốn, nhanh như vậy? Vũ Văn Mặc viết đúng là có tác dụng lớn thật. Còn có kỹ nữ do Liễu đại nhân chọn.
Thu Cúc tiến lên đỡ lấy cánh tay trái của Mộ Dung Thư, trầm giọng nói: “Tin tức của Thanh Châu truyền đến, nói là sau khi Vương tuần phủ Đại nhân trở về, phát hiện Liễu tiểu thư bị đuổi đi, còn người quản lý hậu viện cũng chỉ là một kỹ nữ vừa được chuộc về, ông giận dữ, lập tức điều tra xem Liễu tiểu thư tại sao lại mang tội danh thông dâm. Kết quả là sau khi điều tra, thì biết trước kia Vương Quân Sơn sủng ái một tiểu thiếp họ Ngô. Ngô thiếp cũng chỉ là một kỹ nữ thanh lâu thì làm gì có quyền nói, căn bản là có miệng mà như câm.”
“Vương tuần phủ Đại nhân liền đem Ngô thiếp bán cho người môi giới. Người môi giới nghe Ngô thiếp này hãm hại Liễu tiểu thư cũng rất tức giận, sau đó liền đem Ngô thiếp bán cho một kỹ viện hạ đẳng. Về phần Vương Quân Sơn, tuy là con của chính thất, nhưng Vương tuần phủ Đại nhân thấy hắn sủng thiếp diệt thê cũng tức không chịu nổi, liền trục xuất khỏi gia phả. Mặc cho lão phu nhân (vợ của Vương tuần phủ) cầu xin thì cũng vậy, Vương tuần phủ Đại nhân tức muốn c.h.ế.t nên đã nói là làm. Còn có, Vương Quân Sơn đã quỳ ở trước cửa phủ ba ngày ba đêm nhưng Vương tuần phủ Đại nhân vẫn không có đổi ý. Sau khi Vương Quân Sơn đã mất hy vọng liền rời khỏi Thanh Châu, giờ vẫn không biết hắn lưu lạc ở đâu. Hai ngày nay, Vương tuần phủ Đại nhân chạy tới kinh thành, tự mình đến tạ tội với Liễu đại nhân, còn nói sẽ trả lại của hồi môn của Liễu tiểu thư, hy vọng có thể để ông bồi tội với Liễu tiểu thư, đáng tiếc, Liễu tiểu thư đã đi. Vương tuần phủ Đại nhân nghe vậy, khó tin đến mất quên cả khóc. Cuối cùng, Liễu tiểu thư cũng được giải oan, nô tỳ tin Liễu tiểu thư ở trên trời có linh, thấy mình được giải oan thì nhất định sẽ vui mừng.”
Một đường trở về phòng, Thu Cúc liền đem hết mọi chuyện nói rõ ràng.
Thu Cúc thở dài, cũng không biết kết cục bây giờ là tốt hay xấu. Tuy Vương Quân Sơn đã có báo ứng, nhưng Liễu tiểu thư cũng không thể trở về được.
Hồng lăng viền mắt phiếm hồng, Liễu tiểu thư đã thanh thản.
Đôi mắt Mộ Dung Thư lóe ra, lúc nàng xin Vũ Văn Mặc viết thư thì nàng đã biết được kết cục của Vương Quân Sơn. Bất quá, so với nỗi khổ của Liễu Ngọc Nhi đã gặp mà nói, kết cục này của Vương Quân Sơn thì thật sự là quá tốt cho hắn!
Nhưng bỗng nhiên nghĩ tới Hiên nhi. Dù sao thì Hiên nhi cũng chảy m.á.u của Vương gia! Điều này không thể nghi ngờ. Cho nên... “Sợ là vài ngày nữa thì Vương tuần phủ sẽ đến. Hai ngày này các ngươi chuẩn bị tốt vào, nếu như người của Vương tuần phủ đến thì chiêu đãi thật tốt.”
“Ý Vương phi là Vương tuần phủ Đại nhân sẽ đến đem tiểu thiếu gia đi? Nhưng lúc Liễu tiểu thư đi, thì đã đem tiểu thiếu gia giao cho Vương phi chăm sóc. Tiểu thiếu gia đã nhận Vương phi làm nghĩa mẫu, dĩ nhiên không cần rời đi. Đồng thời, trong gia phả không có tên của tiểu thiếu gia, cho nên tiểu thiếu gia không cần đi theo Vương tuần phủ Đại nhân.” Hồng lăng cau mày, tiểu thiếu gia hiểu chuyện biết lễ tắc như thế lại phải trở về Vương gia, không biết sẽ sống qua một ngày thế nào.
Mộ Dung Thư dĩ nhiên hiểu Hồng Lăng lo lắng chuyện gì, nhưng Hiên nhi ở phủ Nam Dương Vương thì không thể giải oan, Vương tuần phủ nhất định sẽ đến. Chỉ là nàng hứa Liễu Ngọc Nhi, Hiên nhi sẽ do nàng nuôi lớn, như vậy mới có thể làm cho Liễu Ngọc Nhi yên lòng mà đi. Bất quá... Chuyện này có chút khó giải quyết. Ngươi không cần lo lắng. Cũng đừng để Hiên nhi biết việc này.”
Hiên nhi cũng chỉ ba tuổi, dù hiểu chuyện nhưng cũng không thể hiểu được sự phức tạp giữa người lớn. Nàng không thể để cho bé tiếp xúc với những cái ô uế như vậy. Bất quá... Nàng sẽ làm bé hiểu, mẫu thân của bé là một nữ nhân thế gian hiếm có, đời này rất thuần khiết, đáng tiếc là bị người hãm hại.
“Vâng.” Hồng Lăng và Thu Cúc đồng thời đáp. Các nàng cũng không hy vọng Hiên nhi bị thương tổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-94.html.]
Sau khi Thẩm trắc phi trở về, nàng trầm mặc. Cũng lặng lẽ cho người đến đưa bạc cho người môi giới, nói người môi giới cho Trầm bà tử ngửi độc, sau này ra ngoài bà ta sẽ không thể nói lung tung.
Tuy Trầm bà tử không có chứng cứ, nhưng cứ ra ngoài nói lung tung, đem tội đổ lên người nàng, lúc đầu không tin nhưng nghe mãi cũng tin. Nàng tuyệt đối không cho phép có người hạ thấp thanh danh của nàng. Tuy Trầm bà tử im lặng vào lúc đó, nhưng dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, cũng có thể trở mặt.
Ban đêm, Thẩm trắc phi liền phân phó cho một bà tử học nấu ăn ở Mai viên làm vài món, sau đó liền cho Tú Ngọc đến thư phòng mời Vũ Văn Mắc đến Trúc viên dùng cơm chiều.
Vũ Văn Mặc vốn định đến Mai viên ăn cơm chiều, nhưng Thẩm trắc phi đã đến mời hắn nhiều lần nên liền đi Trúc viên.
Sau khi hạ nhân đem các món sắp xếp trên bàn xong, Vũ Văn Mặc mới phát hiện mấy món này hắn đều đã ăn ở Mai viên, không nghĩ tới bà tử của Trúc viên cũng có thể làm.
Tựa hồ đã nhận ra nghi vấn của hắn, Thẩm trắc phi cười giải thích: “Những món này đều là Nhu nhi để bà tử dến Mai viên học nấu. Nghe nói là gia rất thích ăn.”
Vũ Văn Mặc gật đầu, “Mấy món này có mùi vị không tệ.” Tài nấu ăn của Mộ Dung Thư cũng không phải bình thường, hầu như món ăn do nàng nấu đều là cực kỳ ngon miệng, trừ vài món ăn cay ra.
Thẩm trắc phi cười, nếu như hắn thích, nàng tốn bao nhiêu tâm tư cũng đáng giá.
Tri Thu dựa theo món ăn yêu thích ở Mai viên của Vũ Văn Mặc, đem tương kho cà bỏ vào trong chén của Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc ưu nhã, sau khi đem cà cho vào miệng, liền nhíu mày, tương kho cà của Mộ Dung Thư không có mùi vị này. Tuy nấu không khó ăn, cũng có thể nói là ngon, nhưng không thể so với món do Mộ Dung Thư làm. Ăn một miếng liền thôi, mấy món kia thì hắn cũng chỉ thử một ít.
“Gia, tương kho cà ăn với cơm tẻ rất ngon. Gia cũng ăn chút đi.” Thẩm trắc phi đứng lên, tự mình múc cho Vũ Văn Mặc một chén cơm tẻ.
Tri Thu cảm thấy kỳ lạ, Vương gia không phải rất thích ăn mấy món này? Ở Mai viên thì Vương gia cùng tiểu thiếu gia đều ăn sách sẽ năm món, nhưng sao bây giờ lại...?