Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 85

Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:24:42
Lượt xem: 13

Mộ Dung Thư buông tay nàng ta ra, trở lại ghế chủ vị ngồi, nhìn lướt qua thần sắc của Mộ Dung Lâm, nàng nâng ly trà lên hớp vài ngụm, sau đó ngẩng đầu, vờ như lơ đãng nói: “Nhị di nương gần đây khỏe không?”

“Tốt.” Mộ Dung Lâm còn đang khiếp sợ về lời nói vừa rồi của Mộ Dung Thư, nên khi nghe nàng hỏi vậy liền vô ý thức mà trả lời. Nhưng vừa nói ra, càng làm thêm sợ hãi, liền sửa lại: “Sau khi Nhị di nương bị đuổi ra khỏi phủ, Lâm nhi cùng Nhị di nương cũng không còn liên hệ, lúc này thì Lâm nhu cũng không biết Nhị di nương ra sao. Cũng không có nghe người ta nói đến. Nhị di nương phạm sai lầm nên mới bị đuổi ra khỏi phủ, cho nên hạ nhân trong phủ không ai có tin tức của bà.”

Tốt? Mộ Dung Thư khép hờ mắt, Nhị di nương đã bị đuổi ra khỏi phủ nhưng vẫn không biết an phận? Sợ lần cái này là do Mộ Dung Lâm nghĩ ra. Bất quá... Lý thị tuy có tâm cơ, nhưng Nhị di nương chính là niềm vui của Mộ Dung Thu, không phải là bà ta muốn lợi dụng Mộ Dung Lâm để xoay người lần nữa đi! Tuy nói là bị đuổi ra khỏi phủ, nhưng ai biết được là bà ta có thật là bị đuổi đi? Bà ta đã theo Mộ Dung Thu nhiều năm như vậy, chắc là vớt được không ít đi (vớt tiền của)!Cũng khó trách Mộ Dung Lâm lại nói là bà ta sống tốt!

“Ha ha... Nhị muội cũng không cần lo lắng, nhưng nếu lo lắng, thì cứ phái người đi tìm, nếu như có tin tức, ngươi và đại ca của ngươi cùng nhau giúp Nhị di nương. Dù sao thì đó cũng là người sanh các ngươi.” Mộ Dung Thư cúi đầu cười nói.

“Vương phi chớ nói vậy, tuy Nhị di nương là người sanh ra Lâm nhi và đại ca, nhưng Lâm nhi và đại ca vẫn hiếu thuận với mẫu thân nhất, đại ca nói cả đời này muốn chăm sóc thật tốt cho mẫu thân. Nếu Nhị di nương phạm sai lầm bị đuổi ra khỏi phủ, dĩ nhiên sẽ không còn quan hệ với Lâm nhi và đại ca.” Mộ Dung vừa nói thì đã phủi sạch mối quan hệ giữa nàng ta cùng Nhị di nương.

Mộ Dung Thư liếc mắt nhìn Hồng Lăng, Hồng Lăng dĩ nhiên đã hiểu, liền nhìn Mộ Dung Lâm lắc đầu nói: “Nhị tiểu thư làm sao có thể nói tuyệt tình như vậy chứ? Nhị di nương tuy đã làm sai, nhưng từ trước đến nay đều đã chăm sóc và giáo dưỡng rất tốt cho Nhị tiểu thư cùng Đại thiếu gia.”

Mộ Dung Lâm vừa nghe, âm thầm cắn răng, trách không được Mộ Dung Thư lại đáp ứng cho nàng ở lại, thì ra là đã biết trước nàng sẽ đến nên chờ! Bất quá, nàng không có giống như Mộ Dung Tuyết, chỉ vì mấy câu nói của Mộ Dung Thư mà đã không biết đối phó lại như thế nào. Nước mắt tràn mi, trên khuôn mặt trắng noãn của nàng ta lại đầy nước mắt, quả nhiên là phiên bản lúc còn trẻ của Nhị di nương, điềm đạm đáng yêu, “Cũng không còn cách nào khác mà. Dù sao kết quả này là do Nhị di nương tự làm tự chịu, phụ thân đã hạ lệnh, không cho ta cùng đại ca có quan hệ gì với Nhị di nương.”

“Đừng nghĩ về mấy chuyện này nữa. Chỉ cần Nhị di nương ở bên ngoài có thể sống tốt là được rồi.” Mộ Dung Thư gật đầu nói.

“Vương phi, người mới vừa từ Trúc viên trở về. Có mệt không? Nô tì giúp người trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó sẽ an bài phòng cho Nhị tiểu thư.” Hồng Lăng nói.

Mộ Dung Thư gật đầu, phân phó nói với Hồng Lăng: “Chiếu cố cho tốt, hiếm lắm Nhị muội mới đến một lần. Ở trong vương phủ cũng không lâu lắm. Hai, ba ngày nữa đã hồi phủ.”

Hai, ba ngày? Thời gian quá ngắn! Hết ba ngày không biết có thể gặp được Vũ Văn Mặc không kìa! Thời gian như vậy, càng không thể nghĩ tới Vũ Văn Mặc sẽ nạp nàng làm thiếp! “Lâm nhi gần đây nhàn rỗi, có thể ở trong vương phủ mấy ngày để bồi Vương phi thật tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-85.html.]

Mộ Dung Thư đảo mắt nói, “Nếu Nhị muội ở trong vương phủ quá lâu sẽ khiến bọn hạ nhân đồn đãi, dù sao đây là phủ Nam Dương Vương không phải phủ Tướng quân. Nếu như liên lụy đến thanh danh của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ tự cười khổ! Được rồi, không cần nói gì nữa, bản Vương phi biết tâm ý của ngươi. Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, đến giờ cơm tốt, tỷ muội chúng ta cùng nhau tâm sự.”

Mộ Dung Lâm vốn định nói thêm gì đó, nhưng nghe được mấy lời của Mộ Dung Thư, cũng không thể nói thêm cái gì, nếu không sẽ khiến Mộ Dung Thư chán ghét.

Hồng Lăng an bài cho Mộ Dung Lâm một căn phòng cách không xa Sương phòng của Hiên nhi. Cũng để cho Thu Cúc hầu hạ cho Mộ Dung Lâm. Mộ Dung Lâm đương nhiên biết Thu Cúc là đại nha hoàn, nàng đoán chắc là Mộ Dung Thư cho nàng ta đến giám sát nàng, vì thế luôn hòa nhã với Thu Cúc.

Sau khi Mộ Dung Thư trở về phòng, liền nhìn thấy một đứa bé đang ngồi trên giường.

“Hiên nhi.” Mộ Dung Thư khẽ gọi. Tuy Hiên nhi không phải do nàng sanh ra, nhưng Hiên nhi lại hiểu chuyện cũng rất đáng yêu khiến cho nàng thật sự yêu thích, trong lòng cũng cho bé là con của mình.

Thật ra thì Hiên nhi rất nhạy cảm. Nhỏ như vậy mà đã phải trải qua nhiều chuyện, muốn nhất chính là được Mộ Dung Thư yêu thương, cho nên mấy ngày nay rất là nghe lời. Ngoại trừ những lúc rời gian phải đối mặt với vết nước tiểu trên giường, có chút tức giận. Còn những lúc khác, đứa bé này thật thông minh cùng ngoan.

Hiên nhi vừa thấy Mộ Dung Thư trở về, lập tức nhảy xuống giường, lảo đảo chạy tới, nhào vào lòng Mộ Dung Thư, vui vẻ nói: “Mẫu thân, cuối cùng người đã về, Hiên nhi đợi người rất lâu rồi. Mẫu thân, người xem, đây là trứng do Hiên nhi luộc. Người mau ăn đi, Hiên sợ nói lạnh nên đã bưng trong lòng.” Bàn tay nhỏ bé trắng noãn từ trong lòng lấy ra một quả trứng gà, xem như vật quý hiếm mà đưa cho Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư vội cầm lấy trừng gà, nghe Hiên nhi nói, trong lòng không tránh cảm thấy ấm áp. “Hiên nhi thật ngoan, mẫu thân liền ăn.” Tuy buổi trưa ăn không ít, lúc này tuy không ăn nổi nhưng vẫn phải ăn, nhưng khi nàng nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt phượng của Hiên nhi, Mộ Dung Thư liền nhìn lại cái trừng.

Trứng gà luộc, Mộ Dung Thư liền cắn một cái, tinh tế nhai, chưa bao giờ nghĩ là trứng gà luộc lại ngon như mỹ vị, lập tức xoa đầu Hiên nhi, dịu dàng nói: “Trứng gà thật ngon. Mẫu thân chưa bao giờ ăn một cái trứng gà nào ngon như vậy.”

“Mẫu thân thích ăn? Sau này Hiên nhi sẽ luộc thật nhiều cho người ăn.” Nụ cười trên mặt Hiên nhi rực rỡ như một đóa hoa.

“Ừ.” Mộ Dung Thư gượng gật đầu.

 

Loading...