Xuyên Về Làm Vương Phi Thất Sủng - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:23:09
Lượt xem: 22
“Vâng, Hiên nhi lui ra.” Hiên nhi làm bộ dáng nghiêm trang, ngọt ngào ngây thơ trả lời.
Con ngươi của Vũ Văn Mặc lóe sáng, nhìn bóng dáng tròn vo như bánh bao của Hiên nhi biến mất trước cửa. Đứa nhỏ này cũng không tệ, chỉ tiếc là gặp phải người cha như Vương Quân Sơn.
Sau khi đóng cửa, Vũ Văn Mặc đi thẳng vào gian trong.
Trước khi hắn vào thì Mộ Dung Thư đã rời giường, ngồi xuống bên bàn, rót sẵn hai ly trà nóng.
Khi Vũ Văn Mặc đi vào, nhìn thấy người vốn phải nằm trên giường lúc này lại đang ngồi, cái miệng nhỏ nhắn tự nhiên thưởng thức trà, khóe môi bất giác cong lên, hắn liền đến ngồi đối diện với nàng.
Mộ Dung Thư đứng dậy hành lễ, “Thần thiếp thỉnh an gia.” Do giả bệnh còn nằm trên giường, nên nàng xõa tóc, mái tóc đen quá thắt lưng như mực, mượt mà như lụa, càng làm nàng trở nên nhỏ nhắn.
“Ngồi xuống đi.” Vũ Văn Mặc chưa từng thấy qua bộ dáng Mộ Dung Thư như thế, ánh mắt chợt lóe, trầm giọng đáp.
Mộ Dung Thư lại ngồi xuống, đưa ly trà cho Vũ Văn Mặc.
Hai người tiếp tục im lặng, nửa khắc sau, Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, chuyện hôm nay nàng giả bệnh để không phải vào cung chắc chắn sau khi hồi phủ hắn đã biết. Nàng đoán chắc là đêm nay hắn sẽ đến tìm nàng, thật không ngờ nàng lại đoán đúng.
“Không biết là người nào đã tiết lộ chuyện thần thiếp bị cướp chặn lại, sợ là Quý phi nương nương muốn lợi dụng việc này để bôi xấu thanh danh của thần thiếp. Mà phụ thân của thần thiếp sau khi biết được việc này lại sai người truyền tin đến, đề nghị thần thiếp đồng ý cho Thẩm trắc phi làm bình thê.” Mộ Dung Thư bình tĩnh nói.
Vũ Văn Mặc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua nàng, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú vào ly trà đang gợn sóng trong tay: “Nàng đã đồng ý?”
“Không! Thần thiếp vẫn chưa đồng ý. Gia chớ nên hiểu lầm, không phải thần thiếp không rộng lượng nhưng nếu như thần thiếp đồng ý, chỉ sợ Quý phi nương nương sẽ càng lấn tới, sau đó ép buộc thần thiếp từ bỏ vị trí Chính phi! Thế nhưng, nếu Vương gia đồng ý thì thần thiếp tuyệt đối sẽ không. Nhưng, thần thiếp phải biết được là ai ở phía sau hạ độc thủ với thần thiếp?” Mộ Dung Thư nhíu mày nói. Không thể phủ nhận là người hạ thủ đoạn này đối với nàng thật tâm ngoan thủ lạt, nếu như cướp thành công, xem như danh tiết đời này của nàng hoàn toàn mất hết, lại còn liên lụy đến Lý thị, lại còn chuyện rời khỏi vương phủ để tự do làm theo ý mình thì càng không thể bàn đến.
Nàng nhìn Vũ Văn Mặc, chờ câu trả lời của hắn.
Vũ Văn Mặc nghe nàng nói, mắt lóe lên nhưng chỉ trong nháy mắt liền tối lại, hắn nói nhỏ. “Thẩm trắc phi vĩnh viễn cũng không trở thành Chính phi. Cho dù nàng có đáp ứng thì bản Vương cũng không đồng ý. Về phần người hại nàng thì nên quên đi, càng truy cứu thì càng mờ mịt.”
Mộ Dung Thư nhìn hắn chằm chằm, “Hoàng Thượng?”
“Không, là Thẩm Quý phi.” Vũ Văn Mặc thấy nàng không có ý định buông tha cho việc truy vấn, do dự một lúc mới mở miệng trả lời.
“Là nàng ta? Chẳng lẽ Thẩm Tể tướng thật sự ở phía sau hiệp trợ?” Mộ Dung Thư lạnh giọng nói. Thẩm Quý phi hại nàng chỉ vì Thẩm trắc phi? Phi lý, nếu chuyện này do Thẩm Quý phi làm, tại sao Thẩm trắc phi lại không biết?
Chuyện này như sương mù dày đặc, xua được lớp này lại hiện lên lớp khác. Chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.
Bàn tay thon dài của Vũ Văn Mặc nhấc ly trà, hắn thổi nhẹ lớp trà vụn trên mặt chén, nhấp một ngụm. “Chuyện này cứ ghi nợ đi, sau này có cơ hội sẽ đòi lại.”
Nghe vậy, Mộ Dung Thư cúi đầu trầm tư. Sau đó lại kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc: “Gia, người sao lại nói cho biết thần thiếp?” Chẳng phải Thẩm trắc phi mới là người thương trong lòng hắn? Lẽ ra hắn sẽ không nói cho nàng biết mới đúng chứ! Trong khi hắn biết rõ nếu để nàng biết ai hại nàng thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Vũ Văn Mặc ngẩng đầu, thâm trầm nhìn nàng như muốn hút nàng vào trong thế giới của hắn.
“Gia, nếu người khó xử thì không cần phải nói ra.” Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, khẽ cười nói. Sau đó giống như vừa nhớ ra điều gì, nàng nói: “Mấy ngày trước, Thẩm trắc phi và Đại phu nhân có lòng lo lắng cho Mai viên của thần thiếp. Nói thật thần thiếp rất vui nhưng ngặt nỗi là hai vị muội muội này thật sự quá đơn thuần, hoàn toàn bị tên đạo sĩ kia lừa đảo, may mà thần thiếp phát hiện có chỗ không thích hợp, nên đã sai Mã hộ vệ tống hắn vào Ứng Thiên phủ. Nếu không nếu có người không hiểu chuyện biết, còn tưởng là Thẩm trắc phi và Đại phu nhân đồng mưu với tên đạo sĩ kia.”
Dứt lời, nàng cười nhẹ nhìn Vũ Văn Mặc. Nàng tin là hắn có thể hiểu được ý tứ sâu xa trong lời của nàng. Nếu như không phải vì nể mặt hắn, nàng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho Thẩm trắc phi và Đại phu nhân, cũng sẽ không chỉ ra đòn cảnh cáo nhẹ nhàng như thế. Dù sao thì hai người cũng là nữ nhân của hắn.
Khi nàng nhắc tới Thẩm trắc phi và Đại phu nhân, tay cầm ly trà của Vũ Văn Mặc có chút khựng lại, sau đó lại như bình thường, trong ánh mắt thâm trầm có ánh sáng thoáng hiện, “Nàng muốn bản Vương làm gì cho nàng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-lam-vuong-phi-that-sung/chuong-82.html.]
Mộ Dung Thư mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là làm chuyện tốt rồi. Cái c.h.ế.t của Ngọc nhi thì gia cũng biết rõ, mà dù sao thì Vương Quân Sơn cũng là phu quân của Ngọc nhi, thần thiếp là nghĩ một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, vốn phải ngọt bùi cùng hưởng.”
“Ngọt bùi cùng hưởng?” Vũ Văn Mặc đọc lại bốn từ này, ánh mắt sâu thẳm dần sáng lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư.
Nàng là Chính phi của hắn, hai năm trước khi trước nhập phủ, nàng là một nữ nhân không có chút tâm cơ, đơn thuần, bộc trực, bây giờ nàng lại rất bí ẩn và thâm trầm. Bốn chữ này qua nghe thì đơn giản, nhưng chân chính có thể làm được sẽ có mấy người?
“Chỉ cần gia viết một lá thư cho Vương tuần phủ, trong đó nói là Vương tuần phủ quản gia không nghiêm, dung túng cho trưởng tử của mình sủng thiếp diệt thê, để mặc cho sủng thiếp hãm hại chính thê, vu oan chính thê thông dâm.” Mộ Dung Thư cúi đầu, hạ giọng nói. Sau khi Vương tuần phủ nhận được thư thì chắc chắn sẽ chạy về Thanh châu, nhìn thấy vương phủ bị Vương Quân Sơn cùng tiểu thiếp làm cho hỗn loạn, không cần có người ngoài động thủ, Vương tuần phủ sẽ vì bảo toàn danh dự mà nhất định trừng phạt Vương Quân Sơn thật nặng, đến lúc đó Liễu gia xuất hiện, ra tay sửa lại án oan cho Liễu Ngọc Nhi. Ngày lành của Vương Quân Sơn đã sắp chấm dứt.
Vũ Văn Mặc lúc này đã bất tri bất giác mà thất thần.
“Gia?” Mộ Dung Thư khẽ kêu. Sao hôm nay hắn lại kỳ lạ đến vậy? Hơn nữa còn rất dễ nói chuyện nha, mọi việc đều có thể cùng hắn thương lượng. Vốn tưởng là nàng phải phí một phen võ mồm, ai ngờ lại dễ dàng giải quyết như vậy.
“Ừ.” Vũ Văn Mặc gật đầu đáp.
Sau đó, hắn đứng lên đi đến bàn của Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư có chút sửng sốt, khẽ nhướng mày, cũng đứng dậy đi theo hắn.
Trên bàn bày ra vài quyển sổ, vài tấm giấy tuyên thành đầy chữ số ả rập mà nàng tính chưa xong. Đây là công việc hàng ngày của nàng, dùng phương thức giải toán của thời hiện đại để tính toán doanh thu của các cửa hàng cũng thu chi trong vương phủ. Cái thời cổ đại này, đừng nói là chữ số ả Rập, mà ngay cả một cái bàn tính còn không có! Mấy phép tính đơn giản nàng chỉ cần vài khắc là đã tính xong nhưng những người ở thời đại này, nếu không có đầu óc thông minh chỉ sợ mất ba đến năm ngày mới tính xong.
Quả nhiên, khi Vũ Văn Mặc nhìn đến các chữ số chi chít kia liền nhíu mày, một tay cầm giấy, một tay cầm sổ.
Mộ Dung Thư không có chờ hắn hỏi, liền tự động giải thích: “Đây là một loại ghi nhớ số, các ký tự này là để rút gọn số lượng. Sổ sách của các cửa hàng do thiếp quản thì rất nhiều nên phải dùng phương pháp này để tính toán.”
Vũ Văn Mặc không nói gì, cẩn thận đọc quyển sổ mà chưởng quầy giao cho nàng, tiếp theo liền nhìn trang giấy từ đầu đến cuối rồi ngẩng đầu hỏi: “Phương pháp này do nàng nghĩ ra?”
“Không phải, thần thiếp học được từng người khác thôi.” Mộ Dung Thư cười nhạt đáp lại. Để tránh cho hắn hoài nghi, nàng liền tùy tiện nói dối.
Vũ Văn Mặc gật đầu, lại hỏi: “Vậy mớ sổ sách này thì nàng mất bao nhiêu thời gian để xem và kiểm tra xong?”
“Lâu lắm thì khoảng một canh giờ.” Mộ Dung Thư trả lời. Hắn hỏi cái này làm gì?
Con ngươi của Vũ Văn Mặc chợt lóe, hắn làm như lơ đãng nói: “Quân ta có năm ngàn cung thủ, nhưng tên chỉ có hai mươi tám vạn mũi, vậy bình quân mỗi người sẽ được cấp bao nhiêu mũi tên?”
Mộ Dung Thư suy nghĩ một lát rồi trả lời cực nhanh: “Mỗi cung thủ được cấp năm mươi sáu mũi tên.” Dùng bài toán đơn giản như vậy để hỏi nàng, thì chính là vũ nhục chỉ số thông minh của nàng! Bất quá ai bảo người này lại là Nam Dương Vương, là cơm cha áo mẹ của nàng. Đành phải để chỉ số thông minh của nàng chịu ủy khuất chút vậy.
Tay cầm sổ sách của Vũ Văn Mặc khựng lại, ngẩng đầu, con ngươi sắc bén nhìn Mộ Dung Thư, trong mắt dường như hơi sáng lên, không tự chủ cong môi, liền bỏ sổ sách và tờ giấy trên tay xuống bàn, nói với Mộ Dung Thư: “Hôm nay, nàng từ chối vào cung, theo tính tình của Quý phi nương nương thì nhất định ngày mai sẽ xuất cung đến vương phủ gặp nàng. Vậy để ngày mai bản Vương sẽ ở lại phủ chờ tin, không phải bản Vương và nàng cũng phải đi Liễu phủ?”
“Ý gia là muốn cùng thần thiếp gặp Quý phi nương nương?” Mộ Dung Thư nghi ngờ hỏi. Hắn giúp nàng bảo trì thanh danh? Lúc này, lòng nàng tràn đầy nghi hoặc đối với các hành động tối nay của hắn. Dù sao, hắn cũng chưa từng nói nhiều với nàng như vậy. Hơn nữa Hoàng Thượng, Thẩm Quý phi và cả hắn, như làm cho nàng bước vào sương mù.
“Ừ.” Vũ Văn Mặc gật đầu, ánh mắt rơi vào đống sổ sách trên bàn, hắn cũng không ngẩng đầu nói: “Bất quá, thời gian này bản Vương phải kiểm kê cùng quân dụng để lệnh cho binh lính chuyển đến biên cương. Nhưng đến giờ chỉ mới tính toán được phân nửa.”
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Thư lóe lên, cũng tốt! Bánh ít đi, bánh quy lại! Nàng gật đầu đáp: “Sáng sớm mai, thần thiếp sẽ đến thư phòng của gia để cùng thẩm tra tính toán.”
Vũ Văn Mặc gật đầu, “Tốt.” Ánh mắt của hắn nhìn Mộ Dung Thư có vài phần kinh ngạc, mặc dù trong lòng nàng khiếp sợ hay nghi hoặc, nhưng chung quy vẫn không hỏi gì.
Sáng hôm sau, Mộ Dung Thư dậy sớm hơn thường lệ, dùng điểm tâm, trang điểm đơn giản rồi đến thư phòng.